Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 255: Vinh nhục đồng lòng

Diệp Thần nghe xong nói: "Trách không được các cô cậu kiêu ngạo cuồng vọng không coi ai ra gì như vậy! Căn bản là một đám công tử của gia đình danh giá"

“Có cả cháu trai của Vân Thế Long, cháu trai của Hoắc Cảnh, con trai của Mã Thiên Kiêu, cháu trai cháu gái của Đường Tu Nhân, cháu trai của Triệu Cửu Linh... Tất cả đều là con nhà quyền quý.”

Lời vừa nói ra, mỗi người đều lộ vẻ tự hào, một bộ dáng như muốn hỏi người đối diện có sợ hãi không.

Diệp Thần ngay lập tức hiểu ra ý định ban đầu của Tổng quản Đại Nội là thành lập đội tài năng này, là tập hợp con cái của hầu hết các gia tộc có tiếng trong giới võ thuật trên toàn quốc.

Để bọn họ trở thành một đại gia đình bồi dưỡng tình cảm! Đợi đến lúc bọn người này thừa kế gia nghiệp, ngày đó xích mích của các gia tộc sẽ được hòa giải và chung sống hòa thuận với nhau.

Phải nói rằng Tổng quản Đại nội đã rất nỗ lực trong việc giữ cuộc sống hòa bình của các gia tộc võ lâm, thậm chí cả đội trưởng của đội tài năng cũng rất kiệm lời.

Cháu trai của Vân Thế Long hay con trai của Mã Thiên Kiều đều không phải là con của một gia đình võ thuật không mấy nổi tiếng! Vì vậy họ sẽ không tham gia với với vai trò trưởng nhóm.

Điều này sẽ khiến cho các nhà thế gia khác sẽ cảm thấy không vui.

Tuy nhiên điều này cũng khiến Diệp Thần khâm phục Trần Phong, gia tộc hắn chỉ là một gia tộc ít đệ tử.

Nhưng hãn có thể khống chế được con cái của các gia tộc khác! Chứng tỏ chỉ số thông minh rất cao cũng như thực lực cũng rất mạnh.

Nếu không đã sớm bị đánh chết rồi.

"Được rồi! Nếu không giới thiệu thì không biết nhau.

Hiện tại cũng đã đánh qua rồi, giới thiệu cũng đã giới thiệu rồi! Chúng ta hãy quên những chuyện không vui mà bắt đầu chương trình huấn luyện” Diệp Thần nói.

Đám người Lão Hạc và Thắng Tèo tuy không nói gì nhưng trên mặt lại tràn đầy khinh thường.

"Nếu sợ bối cảnh gia tộc của chúng tôi, cứ nói đi, đừng thấy người sang bắt quảng làm họ. Chúng tôi sẽ đợi đến khi huấn luyện kết thúc, sẽ kiện anh!" Bọn họ trong lòng hung ác nói.

Không ngờ, sự sắp xếp huấn luyện tiếp theo của Diệp Thần đã khiến họ bị nổ tung hoàn toàn.

Chỉ nghe Diệp Thần nói: "Lúc trước những người không tham gia ẩu đả thì không cần tiếp nhận huấn luyện tiếp theo! Còn những người đã vây đánh tôi thì chống đẩy 10.000 lần đúng chuẩn.

Làm xong là chấm dứt buổi huấn luyện hôm nay! Nếu trong vòng năm tiếng mà không xong thì trực tiếp cuốn gói khỏi đội tài năng đi vì các bạn không hề xứng đáng ở đây! Trọn đời cũng đừng mong quay lại đội.”

Cái gì!

Mười nghìn cái chống đẩy tiêu chuẩn?

Mọi người đều ngạc nhiên.

Rất nhanh, mười mấy người Bạch Mẫu Đơn vui vẻ chạy tới chỗ Diệp Thần. Còn đám người Trần Phong lại hoảng loạn?

"Dựa vào cái gì mà bọn họ không làm mà chúng ta phải?”

“Trả thù! Anh là mượn việc công trả thù riêng!"

“Đừng có nói hươu nói vượn! Anh có tư cách gì mà nói chúng ta vĩnh viễn không được gia nhập Đại Nội?”

"Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể gọi điện cho Giang tổng quản ngay! Nếu ông ta không đồng ý với phương pháp huấn luyện của tôi….Tôi thôi việc.

Nếu ông ta đồng ý, thì người gọi điện sẽ thực hiện thêm hai nghìn lần chống đẩy” Diệp Thần nói.

“Mẹ nó! Gọi thì gọi!” Lão Hạc không tin lấy điện thoại di động ra, nhưng bị Trần Phong ngăn lại.

"Không phải vừa nói cậu đã quên chuyện trước đây sao? Hiện tại vì sao mà huấn luyện viên trưởng lại báo thù chúng ta? Người xưa nói người quân tử không so đo với kẻ tiểu nhân!” Trần Phong không vui nhìn Diệp Thần nói.

Diệp Thần cười tủm tỉm: "Nhưng người xưa cũng nói không ác độc thì không phải người! Tôi nghĩa dùng thủ đoạn thâm độc như thế này rất ra dáng làm người! Các cậu nghĩ sao?"

Diệp Thần nói xong liền liếc nhìn đám người Bạch Mẫu Đơn.

Nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn cùng hơn chục người che miệng cười nhạo… Bạch Mẫu Đơn và Huyết Mai Quế cũng nhanh chóng gật đầu, những người khác tuy không dám gật đầu nhưng đều ủng hộ hành động của Diệp Thần.

Huấn luyện viên trưởng mà không nghiêm trị thì những người này sẽ không thể nào nhớ lâu, bỏ đi tính kiêu ngạo của mình.

Về phần Trần Phong và những người khác, họ hoàn toàn không nói nên lời trước câu nói của Diệp Thần.

Ác động! Người huấn luyện viên này thật sự rất ác độc!

“Anh không sợ chúng tôi liên thủ báo thù sao?” Trần Phong tức giận kêu lên.

"Ai sợ người đó là chó." Diệp Thần nói: "Các cậu cũng đừng nên sợ hãi, kẻo phải làm chó

“Tốt!” Trần Phong hung hăng gật đầu: "Tôi muốn xem là anh hay là chúng tôi!”

Rốt cuộc, hắn dẫn đầu nằm xuống mặt đất hét lớn: "Các anh em, trước tiên hãy ghi nhớ thù này đi! Nếu không muốn bị người nào đó xem thường, chúng ta cùng làm 10.000 cái chống đẩy!"

“Mẹ nó, tao sẽ không từ bỏ bất cứ giá nào để báo thù! Hoắc Vân cũng nằm xuống! Chẳng mấy chốc, tất cả bọn họ đều nằm trên mặt đất.”

"Các người tới trước, cứ chia ra đếm 1000, cứ thế lần lượt đếm đến 10.000, ai chưa đếm đủ thì nhìn chằm chằm, ai không làm sẽ ghi vào sổ! Không thể để một con cá nào lọt lưới."

Diệp Thần chỉ vào Lôi Hổ và chỉ huy mọi người.

"Vâng!" Mọi người đều cởi mở trả lời.

"Một!"

"Hai!"

“Ba!"

Lôi Hổ bắt đầu tính số lần chống đẩy của đám người Trần Phong, Diệp Thần đi qua đi lại giữa các hàng, ai không chuẩn thì cứ đả bọn họ, khiến bọn họ đầy mặt tức giận!

Tất cả thầm thề trong lòng: [Quân tử báo thù mười năm chưa muốn!]

Sau khi cho bọn học viên một trận phủ đầu làm cho bọn họ sợ thì Diệp Thần nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà!

Bạch Mẫu Đơn và Huyết Mai Quế đứng phía sau đấm lưng cho anh làm cho bọn hắn tức hộc máu.

Đừng nói, đội ngũ tinh nhuệ tài năng cũng không phải hữu danh vô thực, hai giờ sau đều hoàn thành năm ngàn lần, cũng không có nói cái gì.

Chỉ sau 5.000 lần chống đẩy, một số nữ bắt đầu suy kiệt thể lực, bọn họ đổ mồ hôi như mưa, nhưng dù vậy, họ vẫn căn răng chịu đựng.

Một giờ nữa trôi qua, khi số đếm lên đến bảy nghìn.

Có 3 đội viên nữ đổ gục dưới đất không thể đứng dậy được, ngay cả đội viên nam cũng có nhiều người tay run rẩy không thể tiếp tục được.

Tuy nhiên, các con số vẫn đang đọc lên.

"Ba người các cô! Cho nghỉ 15 phút giải lao, một lát nữa tìm người báo số rồi tiếp tục." Diệp Thần chỉ vào ba đội viên nữ ngã xuống, mặt không chút cảm xúc nói.

Nghe vậy, tất cả những người đang chống đẩy đều măng mẹ nó.

Mày không biết thương hoa tiếc ngọc một chút sao?

Nam thì mười nghìn cái còn được, nữ làm sao mười nghìn cái chống đẩy được chứ. Thể lực của nam nữ làm sao ngang bằng nhau được?

Nhưng Diệp Thần căn bản mặc kệ. Vừa rồi khi hắn bị vây đánh, nam nữ đội viên đều giống nhau, đều rất hung hãn. Thậm chí Tạ Uyển Đình còn sử dụng ám chiêu. Vì vậy đối với những đội viên nữ kiêu ngạo này, Diệp Thần sẽ chẳng có chút nào mềm lòng.

Đang đếm tới tám ngàn thì mười mấy đội viên nữ đều ngã xuống, đội viên nam tuy rằng chưa ngã xuống nhưng tất cũng đã chịu không nổi, hoàn toàn dựa vào nghị lực mà chống đỡ khi số lượng đến mười nghìn cái chống đẩy, chỉ có chín người có thể hoàn thành trong một lần gồm Trần Phong, Lão Hạc, Thắng Tèo, Hoắc Vân và Mã Quân Phương.

“Má ơi!” Tuy rằng đã làm xong mười nghìn cái hít đất nhưng bọn hắn đều mệt như chó. Hoặc là nằm úp sấp hoặc nằm ngửa đều há mồm hổn hển thở, không chút hình tượng

Người lái xe Tiểu Dương sững sở.

Quả thật không thể tin được người huấn luyện viên trưởng trẻ tuổi này thực sự có thể huấn luyện những thành viên trong đội ưu tú và tài năng thành cảnh tượng này.

"Ngưỡng một Rất ngưỡng mộ!" Trong lòng hắn kính nể không thôi.

Lúc này, giọng nói của Diệp Thần vang lên: "Còn ba mươi tám phút nữa là năm giờ, tôi ước chừng ít nhất ba mười người không xong mười nghìn lần. Không cần biết như thế nào, cứ ai không xong thì sẽ bị tôi đuổi ra khỏi đội ngũ tài năng, 30 người này, bao gồm tất cả các tuyển thủ nữ.”

"Đương nhiên, nếu bây giờ tăng tốc, cắn rằng chiến đấu, có lẽ tôi sẽ bị đuổi ra khỏi đội ngũ tài năng khoảng mười người ít hơn."

"Cổ lên các đội viên thân mến, chiến thắng đang kêu gọi các bạn, đừng để gia đình bạn thất vọng về chính bạn!”

Sau đó, Diệp Thần tiếp tục ngồi xuống ghế, nhàn nhã nhấm nháp trà, thưởng thức đập lưng.

“Mẹ nó!” Đám người Trần Phong nằm chặt tay. Mặt đỏ lên như muốn chảy máu.

Thật sự không phải con người.

Diệp Thần dường như nhìn thấy trong lòng bọn họ không vui, đắc thắng nhìn bọn họ, khiến cho bọn họ suýt chút nữa nôn ra máu, biết không thể đánh chết hắn không thì cũng đã xúm lại thật sự gϊếŧ hắn.

"Các anh em, chị em hãy tăng tốc chiến đấu, dù có hoàn thành được 10.000 hay không thì cũng đừng để tên huấn luyện viên chó má này coi thường! Dù rời khỏi đội ngũ tài năng, chúng ta cũng phải rời đi trong danh dự thay vì bị hắn cười nhạo rồi đã đi" Tạ Uyển Đình nghiến răng nghiến lợi hét lên, tăng tốc trước.

Khi giọng cô ấy vừa dứt, tiếng hét tăng tốc lên từng chút một, có một sự thôi thúc phải làm việc chăm chỉ.

Nhưng dù vậy, vẫn không có cách nào cứu được đại đa số mọi người thoát khỏi số phận bị đuổi ra khỏi đội ngũ ưu tú thiên tài.

Bởi vì cơ thể đã suy kiệt nghiêm trọng.

Có người nghiến răng tăng tốc mấy chục lần liền năm úp sấp, cho dù là Tạ Uyển Đình tăng tốc trăm lần cũng nằm úp sấp không thể đứng dậy.

Nhưng trong lúc này, có một số đội viên nam thực hiện thành công 10.000, tiến vào khu an toàn.

"Còn 30 phút nữa, và có 28 người còn thiếu một nghìn lần. Hai mươi tám người có thể lựa chọn từ bỏ sau đó cuốn gói đi." Diệp Thần nói:

"Oa oa..."

Tất cả các thành viên nữ đều khóc, vì một nghìn lần đó bọn họ không thể hoàn thành nổi.

Một số đồng đội nam cũng đang khóc.

Những người đã hoàn thành 10.000 lần cũng muốn khóc.

Đúng lúc này, Trần Phong vẻ mặt oán hận tiến lên vài bước, đi tới Diệp Thần, mạnh mẽ nói: “Tôi mãnh liệt yêu cầu anh cho chúng ta làm nốt phần còn lại cho những người chưa hoàn thành "

“Tôi không chấp nhận thái độ của anh." Diệp Thần nhẹ giọng nói, cũng không nhìn Trần Phong.

“Mẹ nó!” Trần Phong thầm nguyền rủa trong lòng.

Tuy nhiên, anh thay đổi thái độ và nghiêm nghị nói: "Bảo cáo huấn luyện viên trưởng! Tôi thay mặt các thành viên trong đội đã hoàn thành xin phép huấn luyện viên trưởng có thể cho chúng ta thay mặt cho các đội viên chưa hoàn thành làm nốt những lần còn lại! Xin huấn luyện viên trưởng phê duyệt"

"Cũng không kém nhiều lắm." Diệp Thần nói với vẻ hài lòng: "Vậy thì các cậu làm đi! Dùng tổng số lần các cậu đã làm để bù lại số lần bọn họ chưa hoàn thành”

“Cảm ơn huấn luyện viên trưởng”

Được sự đồng ý của Diệp Thần, Trần Phong quay đầu, vô cùng vui mừng nói: "Chỉ cần các anh em không khuất phục, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ các anh em vượt qua khó khăn! Không để bất cứ một anh chị em nào rời đi.”

Dứt lời, Trần Phong dẫn đầu một nhóm liền nằm xuống điên cuồng chống đẩy, sợ rằng số lần không đủ để trừ.

"Lời đội trưởng có lý, chúng ta vì anh chị em! Chúng ta cùng liều mạng" Lão Hắc kêu lên một tiếng rồi cũng nằm xuống chống đẩy.

“Liều mạng!!!”

“Liều mạng!”

“Liều mạng!”

Nhìn thấy Trần Phong mở đầu, tất cả những người đã hoàn thành mười nghìn cái chống đẩy đều ồ lên lần lượt nằm xuống tiếp tục chống đẩy và tất cả đều tăng tốc.

Họ chống đẩy mạnh mẽ hơn trước, so với lần trước còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Nhìn cảnh này, Bạch Mẫu Đơn và những người khác không khỏi xúc động! Mặc dù đều là một đám lưu manh nhưng khi các thành viên trong nhóm gặp khó khăn, họ đã đoàn kết và cố gắng hết sức giúp đỡ, điều này thật đáng khâm phục.

Ngay cả Diệp Thần cũng rất vui vẻ.

Một đội ngũ mà vinh nhục đồng lòng, đứng chung một con thuyền vai kề vai chiến đấu! Chỉ có thể mới làm cho đội ngũ này càng ngày càng trở nên lớn mạnh.

Sau khi Trần Phong và những người khác tham gia các đội viên nữ được khích lệ rất nhiều, cho dù mệt muốn chết nhưng họ vẫn cố gắng gắng gượng để Trần Phong và những người kia bớt đi một chút.

"Được rồi, hết giờ"

Khi Diệp Thần hô lên, mọi người lập tức năm úp sấp xuống.

Bọn họ thật sự muốn bỏ hết tất cả, ngủ một giấc thật dài để bổ sung năng lượng.

Tuy nhiên kết quả là sẽ có một số người bị đuổi! Vì vậy ai cũng đều dỏng tại lên chờ đợi số liệu.

Mười phút sau.

Diệp Thần đã đưa ra thông báo sau khi đọc kết quả thống kê: "Xin chúc mừng, không có bất cứ ai bị loại bỏ! Thậm chí còn dư 1.800 cái! Tuyệt vời”

Không ai cười, tất cả đều thể hiện niềm vui thành công bằng những giọt nước mắt.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Diệp Thần khiến họ càng khóc to hơn.

"Chương trình huấn luyện đến đây là kết thúc! Chương trình tập ngày mai là thực hiện 12.000 lần chống đẩy trong 5 giờ… Hãy sẵn sàng "

"Được rồi tôi đi trước đây, các cô cậu cứ từ từ.”

Sau khi nói xong, Diệp Thần làm động tác chào tạm biệt mọi người.

Sau đó lên xe Audi A6 rời trường.

Bỏ lại một nhóm người đang khóc ngất trên sân trường.

Lúc này, nhà của Tần gia, nhà của Tần Lạc Tuyết .

“Chị Lạc Tuyết! Thật sự là sinh ba sao?" Thẩm An Kỳ vuốt về cái bụng hơi nhỏ lên của Tần Lạc Tuyết tò mò hỏi.

Tần Lạc Tuyết cười nói: "Tôi không biết, nhưng trước khi có em bé, tối nào anh ấy cũng uống một bát thuốc anh ấy đun!

Anh ấy nói như vậy sẽ khiến tôi mang thai ba! Tôi nghĩ chắc là sinh ba không sai đâu."

"Ừm... Thẩm An Kỳ ghen tị nói: "Chị Tần Lạc Tuyết đến lúc đây làm sao bể hết được."

“Chị có kịp bế đâu." Tần Lạc Tuyết cười nói: "Diệp Thần nói, hai đứa bé là trai và một là gái! Ông nội đã đặt cọc hai đứa bé nam rồi, còn bé nữ Diệp Thần nói sẽ tự mình bế chúng."

"Đương nhiên, tuy rằng không cần bế, nhưng tôi vẫn muốn bế con”