Đúng vào lúc này, một giọng nói tức giận đột ngột vang lên.
"Diệp Bắc Minh! Anh thật to gan! Lại dám phá hủy kiến trúc của Thiết Quyền Minh chúng tôi! Gϊếŧ hại đệ tử của Thiết Quyền Minh chúng tôi! Anh quả thật là tội đáng muốn chết!"
Hóa ra chính là minh chủ Park Jeong Hee của Thiết Quyền Minh, xuất hiện bên ngoài điện lớn của minh chủ
Chỉ trong chốc lát, mấy nghìn đệ tử của Thiết Quyền Minh dũng mãnh lao về phía điện lớn của minh chủ.
"Người tội đáng muốn chết là ông!" Diệp Thần dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Park Jeong Hee.
Lạnh lùng nói: "Ông không nên cho Kim Eun Hee mượn người, năm lần bảy lượt làm ảnh hưởng đến việc phát triển của công xưởng mặt nạ của tôi, một khi đã như vậy, không bằng tôi xóa sổ Thiết Quyền Minh khỏi trái đất này, để tránh cho bầy ruồi nhặng ngày nào cũng chạy đến công xưởng mặt nạ của tôi, khiến người ta cực kỳ chán ghét."
Không đợi Park Jeong Hee mở miệng, Kim Eun Hee nổi giận màng: "Diệp Bắc Minh! Anh là đồ chó má mất trí điên rồ! Dám gϊếŧ hại con trai tôi! Lấy đầu con trai tôi đến dọa nạt tôi! Còn dám chạy đến Thiết Quyền Minh càn quấy! Đợi ông Park gϊếŧ anh xong! Tôi sẽ phải người gϊếŧ sạch cả nhà vợ anh!"
Diệp Thần nghe vậy, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía Kim Eun Hee, lập tức một luồng ý chỉ xơ xác càn quét nồng đậm tràn ngập xung quanh.
"Đến nhà ông mà không tìm được ông, tôi còn tưởng rằng ông già nhà ông trốn đi đâu mất rồi, không ngờ được lại trốn ở đây, vậy ông không chạy thoát được rồi!"
Diệp Thần dứt lời vung tay lên, roi xương đột nhiên bắn ra như điện, mục tiêu nhằm thẳng vào Kim Eun Hee.
"A!"
Kim Eun Hee sợ đến mức hơi run rẩy.
Đúng vào lúc này, thân thể Park Jeong Hee nhoảng lên, nhanh như bóng ma xuất hiện trước mặt Kim Eun Hee, nằm chặt roi xương đang bắn đến, đột nhiên kéo mạnh một cái.
Vì để roi xương không bị kéo đứt, Diệp Thần giả vờ bị ông ta kéo sang.
Phi người bay lên, giữ vững năm đấm hướng về phía Park Jeong Hee.
"Không biết tự lượng sức mình!" Ánh mắt Park Jeong Hee lẫm liệt, thả roi xương ra, mũi chân nhún một cái bắn ra ngoài, nằm đấm nặng nề đón lấy nằm đấm của Diệp Thần đang đánh tới.
Ram!
Hai năm đấm đập vào nhau.
Một luồng sóng xung kích khủng khϊếp nổ tung giống như đạn hạt nhân tấn công tràn ra bên ngoài, trong nháy mắt đã chèn ép đập vỡ những kiến trúc xung quanh điện lớn minh chủ, tất cả người xung quanh đều bị chấn động đến mức máu mũi phun mạnh khiến người đời kinh hãi
"Thắng ranh được lắm! Không ngờ rằng anh vẫn có thể chống đỡ được một năm đầm đủ sức đập vỡ một quả núi nhỏ của tôi, xem ra sức mạnh của anh còn kinh khủng hơn so với.
Vừa nói dứt lời, đã thấy trên người Park Jeong Hee phát ra mười nghìn tia sáng vàng, giống như đức Phật xuống trần gian, khiến người ta có một cảm giác uy nghiêm không thể nào nói rõ được, khiến người ta muốn quỳ xuống cùng bái.
Tiếp theo, hai cánh tay ông ta chậm rãi nâng lên, sau đó nhìn thấy trên không trung lắc lư dữ dội, từng luồng hơi thở màu ảnh kim từ bốn phương tám hướng bao phủ đến đây, tụ tập trước mặt Park Jeong Hee, hình thành một năm đấm màu vàng óng.
Theo hơi thở màu kim liên tục tuôn trào xông đến, nắm đấm vàng từ từ to dần lên, giống như khí cầu được thổi to ra vậy.
Sau đó những người bên dưới, đã cảm thấy giống như mình đang đứng trên cao nguyên cao mấy chục mét, đột nhiên hít thở trở nên khó khăn hơn.
Một đám người không cần dùng mũi nữa, lập tức mở miệng hít vào từng ngụm từng ngụm không khí, nhưng mặc dù vậy, bọn họ vẫn có cảm giác thiếu không khí.
"Trời a! Đây là tác phẩm kinh điển gì vậy?"
"Park Jeong Hee này rốt cuộc là người hay là tiên vậy, tại sao lại có thủ đoạn khủng bố như vậy?"
"Thế này cũng thật lợi hại! Quả thật còn trâu bò hơn cả hiệu ứng trên tivi!"
Nhìn thấy một năm đấm vàng càng ngày càng trở nên to hơn trong video phát sóng trực tiếp, tất cả mấy tỷ con người trên toàn thế giới đang quan sát lần phát sóng trực tiếp này đều kinh ngạc đến mức trổ mặt đứng nhìn không nói nên lời.
"Park Jeong Hee này rốt cuộc là người hay là tiên vậy? Tại sao lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy?" Con mắt Tần Lạc Tuyết nhìn chăm chăm vào các màn hình cực lớn trên bức tường phòng khách, thân thể cũng hơi hơi run rẩy.
"Võ đã vào đến Thiên Kinh, không khác biệt gì với Địa Tiên trong truyền thuyết, cho nên ông ta nửa người nửa tiên, nói ông ta là tiên cũng không quá đáng." Vân Thế Long nói, gương mặt lộ ra vẻ khao khát.
"Địa Tiên?" Tần Lạc Tuyết kinh ngạc đến mức ngây người, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy nói: "Vậy có phải là cực kỳ đáng sợ không, Diệp Thần nhà chúng ta có đánh thắng được không đây?"
"Bà chủ đừng kích động, cẩn thận động thai khí, ông chủ nhất định sẽ đánh thắng được." Sato Taketaro vội vàng khuyên nhủ, thật ra anh ta cũng không biết Diệp Thần có đánh thắng được hay không, dù sao Park Jeong Hee đã được xưng tụng là Địa Tiên rồi.
"Đúng vậy Lạc Tuyết, có trận chiến nào mà Diệp Thần chưa từng trải qua chứ, cháu nhìn xem cậu ấy vẫn đang đứng vững không hề hoảng loạn chút nào, chứng minh cậu ấy chắc chắn có thể đánh thắng được." Tần Chính Thanh cũng vội vàng dỗ dành, chỉ sợ Tần Lạc Tuyết động thai khí.
Trong bụng cô có đến ba em bé đấy, ngộ nhỡ có chuyện gì bất ngờ, ông sẽ khóc chết mất.
Tuy rằng những người khác cũng không biết Diệp Thần có đánh thắng được Park Jeong Hee hay không, nhưng vì muốn Tần Lạc Tuyết yên lòng, đều rối rít vỗ ngực xoa dịu, như vậy mới khiến cô yên tâm hơn một chút.
Có điều dù như vậy, cô vẫn rất lo lắng, nhưng vì bé con trong bụng, cô cố gắng để mình bình tĩnh trở lại.
Cô còn là mẹ của ba đứa trẻ đẩy, phải cho ba đứa trẻ một không gian an toàn, không để cho bất cứ chuyện gì dọa đến ba đứa trẻ mới được.
"Nhớ năm đó trong giải đấu lớn xếp hạng, Park Jeong Hee cũng dùng chiêu "Oanh Thiên Quyền" này, chẳng qua khi đó nằm đẩm có màu đen, tôi phải mất sức chín trâu hai hổ mới phá vỡ được tấm bình phong che chắn được sinh ra từ giữa không khí.
Trước khi ông ta phát huy được uy lực của Oanh Thiên Quyền đến tối đa, cố gắng đánh bại ông ta, không ngờ được chỉ chớp mặt có mấy năm trôi qua, nằm đẩm của ông ta đã được mạ vàng rồi, xem ra bây giờ tôi đứng trước mặt ông ta cũng sẽ chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi, trình độ của ông ta tăng lên nhanh quá." Thủ lĩnh tộc khác Irma không kiếm được xúc động.
"Thủ lĩnh, tôi nghe nói thường xuyên có người tặng những cô gái trẻ đến cho Park Jeong Hee tu luyện, hay là tôi cũng đi tìm một đảm cô gái trẻ đến cho ông tu luyện?" Quân sự thử thăm dò hỏi.
Irma cười nói: "Ông ta tu luyện võ thuật tà môn, tôi tu luyện dị năng, bản chất khác nhau, đưa cô gái trẻ đến cho tôi tu luyện cũng chẳng có tác dụng gì, huống chi ông ta cũng chẳng tu luyện những cô gái trẻ bình thường, phải là người có thể chất đặc biệt mới được."
Quân sự chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, nói: "Có điều Park Jeong Hee và tộc khác chúng ta cũng không có oán hận gì với nhau, hơn nữa tính cách của ông ta cũng thuộc kiểu không tranh giành với người khác, có mạnh mẽ hơn nữa cũng không đe dọa đến sự phát triển của tộc khác như chúng ta, nếu ông ta có thể đánh chết Diệp Bắc Minh, cũng tiết kiệm cho thủ lĩnh khỏi phải tự mình ra tay, chưa chắc không phải là chuyện tốt"
"Vậy cũng được." Irma nói: "Chỉ dựa vào một chiều này của Park Jeong Hee, Diệp Bắc Minh chỉ e rằng lành ít dữ nhiều.
Ông nhìn xem hắn chỉ đứng ở đó chưa cử động chút nào, nếu không phải là bị dọa cho sợ hãi thì cũng là cảm nhận được Park Jeong Hee đang được tấm bình phong mạnh mẽ bao phủ, mà không có cách nào đột phá vào được, cho nên không biết phải làm thế nào bây giờ.
"Vậy chúng ta cứ yên lặng đợi năm đấm to khổng lồ này nghiền nát Diệp Bắc Minh đi thôi." Quân sự cười nói.
"Ok, cho người chuẩn bị một số pháo hoa, đợi Diệp Bắc Minh chết xong chúng ta phải ăn mừng thật to." Irma dặn dò.
"Vâng, thủ lĩnh!"
Giờ phút này, từ khi năm đầm vàng xuất hiện đến nay đã được ba phút đồng hồ, Diệp Bắc Minh vẫn không hề ra tay, Park Jeong Hee cũng không vội vàng ra tay, để cho năng lượng của nằm đấm vàng ngưng tụ lại nhiều hơn một chút.
Đến lúc đó sức mạnh được đánh ra cũng sẽ càng khủng bố hơn nữa.
Cho nên lúc này, năm đầm vàng đã giãn nở to bằng một biệt thự cỡ nhỏ, ánh hào quang chiều ra toàn bộ Seoul một màu vàng rực rỡ.
"Lợi hại! Park Jeong Hee của Triều Tiên thật lợi hại"
"Năm đầm to đến như vậy! Quả thật là đáng sợ đến mức không phải trình độ con người có thể làm được nữa rồi!"
"Tôi bảo đảm một đấm này đánh xuống, tuyệt đối có thể nghiền nát Diệp Bắc Minh thành vũng máu!"
Hơn mấy tỷ người cực kỳ hoảng sợ, không ngừng run rẩy.
Những người yêu thích võ thuật Triều Tiên lại càng lâng lâng, trong màn hình phát sóng trực tiếp tràn đầy bình luận bằng chữ viết của đất nước bọn họ.
"Diệp Bắc Minh dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ minh chủ Park Jeong Hee của chúng ta, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của Diệp Bắc Minh!"
"Đã nói võ thuật bắt nguồn từ Triều Tiên của chúng tôi, đảm người các anh không tin, lúc này cũng phải tin đi, dám hỏi các anh có người học võ của đất nước nào có thể kêu gọi ra năm đấm to như thế này không?"
"Diệp Bắc Minh gà mờ cũng sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích rồi, đợi để thưởng thức uy lực của nằm đấm to nhất thế giới đi!"
Nhìn những bình luận trên màn hình, hễ là người yêu thích võ thuật Trung Quốc có thể đọc hiểu đều nghẹn đầy cơn giận, hận không thể hung dữ mang cho bọn họ một câu không biết xấu hổ.
Chẳng qua, Park Jeong Hee này thật sự rất đáng sợ.
"Lúc này e răng sư phụ Diệp dữ nhiều lành ít rồi phải không?" Trong lòng bọn họ chợt dâng lên cảm giác bị quan, phần lớn mọi người đều không dám ôm bao nhiêu hy vọng với Diệp Thần.
Đứng trước mặt nằm đấm khủng khϊếp như vậy, không bị dọa chết cũng đã tốt lắm rồi.
"Chị An Kỳ, sư phụ Diệp có thể gặp nguy hiểm không?"
Nhậm Phi Vũ bị nằm đầm khủng khϊếp kia dọa cho sợ hãi đến mức gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không kiềm chế được hỏi.
"Anh ấy nhất định sẽ không sao đâu, nhất định là có thể đánh lại được." Thẩm An Kỳ tự an ủi chính min, thực tế cảm giác sợ hãi trong lòng cô ta còn dữ dội hơn Nhậm Phi Vũ gấp trăm nghìn lần, cho nên thân thể mềm mại của cô ta cũng đang run lay bay.
Dường như Nhậm Phi Vũ cũng cảm nhận được tâm trạng của cô ta, không kiềm chế được dịch mông sang, ôm chặt thân thể mềm mại đang run rẩy của Thẩm An Kỳ.
Lại thêm hai phút nữa trôi qua.
Lúc này, cuối cùng nằm đấm vàng cũng không tiếp tục giãn nở nữa.
Nhưng quy mô của nó đã to bằng một quả núi nhỏ, chiều dài và chiều cao đều gần trăm mét, hoàn toàn che mất đường nhìn đối diện giữa Park Jeong Hee và Diệp Thần, cho nên Park Jeong Hee lại phải bay lên trên không trung, từ trên cao nhìn xuống Diệp Thần.
"Diệp Bắc Minh, đứng trước Oanh Thiên Quyền của tôi, có phải anh cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng đúng không?" Park Jeong Hee cười khẩy hỏi.
Diệp Thần cười ha ha nói: "To thì đúng là to thật, nhưng có tác dụng gì hay không thì chưa biết được."
"Ha ha ha!" Park Jeong Hee ngửa mặt lên trời cười to nói: "Anh đã từng để lại một cái hang bằng nắm đấm trên núi Hushi ở Nhật Bản, nếu một năm đấm này của tôi đánh xuống, có thể khiến đỉnh núi to gấp mười lần núi Hushi kia phải nổ thành đất bằng, có tác dụng hay không anh có thể tự dùng não mình tưởng tượng một chút thử xem."
"À, nói như vậy thì uy lực cũng vẫn còn tạm chấp nhận được." Diệp Thần cười nói, thỏa mãn lòng hư vinh của Park Jeong Hee một chút.
Quả nhiên Park Jeong Hee lâng lâng, cười ha ha nói: "Vậy là anh chủ động đâm vào năm đẩm Oanh Thiên Quyền của tôi, hay là muốn tôi dùng Oanh Thiên Quyền nghiền nát anh?"
Ông ta vừa nói dứt lời, không đợi Diệp Thần mở miệng, Kim Eun Hee bên cạnh đã gào lên ầm ĩ: "Diệp Bắc Minh, nếu anh muốn chết dễ nhìn một chút, thì hãy chủ động đâm vào Oanh Thiên Quyền đi, tránh bị rơi xuống kết cục thịt nát xương tan, vậy vợ anh cũng chẳng thể đi nhặt xác cho anh được nữa rồi."
Ông ta sợ Diệp Thần bị nghiền nát rồi, ông ta sẽ không thể lấy được đầu của Diệp Thần đi tế lễ cho Kim Sung Wook.
Có điều Diệp Thần cũng không thèm phản ứng với ông ta.
Mà chỉ roi xương về, khinh thường nói với Park Jeong Hee: "Muốn nghiền nát tôi là chuyện không thể nào, bảo tôi tự sát, ông cũng đừng có nằm mơ.”
"Thật sao?" Park Jeong Hee buồn bã cười: "Vậy tôi đành để cho anh nếm thử, mùi vị bị nghiền nát đến mức thịt nát xương tan là như thế nào."
Dứt lời, suy nghĩ trong đầu Park Jeong Hee xoay chuyển, nằm đấm vàng khổng lồ này lập tức giống như sao bằng kéo theo cái đuôi màu vàng kim thật dài bay ra ngoài, nghiền ép bay về phía Diệp Thần.
Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nổ vang như pháo nổ sau khi không khí bị phá vỡ.
Giờ phút này, hai con mắt của mấy tỷ con người đều ngừng chuyển động, nhìn chăm chăm tập trung vào video, chờ đợi kết quả sau khi năm đầm này giáng xuống.
Nhưng đúng lúc này, đối mặt với năm đấm khủng khϊếp nghiền ép lao đến, Diệp Thần lập tức bay người lên tránh khỏi.
Ngay khi Park Jeong Hee còn đang sử dụng suy nghĩ trong đầu thay đổi phương hướng tấn công của năm đầm, Diệp Thần lại hung dữ rơi xuống, giảm mạnh lên nằm đấm khổng lồ kia
Trong nháy mắt, nằm đấm vàng dường như phải chịu áp lực cả triệu tấn, giống như thiên thạch rơi xuống, đột ngột nên xuống bên dưới.
"Chuyện này." Con người của Park Jeong Hee và mấy tỷ người xem phát sóng trực tiếp đều mạnh mẽ co rút lại
"A!!!"
Thành viên của Thiết Quyền Minh bên dưới lại sợ hãi, ai nấy kinh hoàng sắp chết, con người như sắp rơi ra ngoài.
Một giây sau!