Sau một đêm không ngủ, Thẩm An Kỳ khoác một chiếc áo choàng mới thay đứng trước cửa sổ, trong lòng cô có chút bằng khuâng nhìn bầu trời trắng xóa vừa lộ ra rồi chìm vào trầm tư
Cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc có nên nói với ông nội hay không.
Cô sợ nói rồi lại khiến ông nội tức giận một trận, liên trực tiếp đi đến Hồng Thịnh.
Chưa kể cô còn sợ ông nội không biết rằng tai họa sẽ đến trước dự tinh và Hồng Thịnh chắc chắn sẽ làm điều xấu sau lưng khiến ông nội trở tay không kịp.
Tóm lại dù có nói hay không thì cả ông nội và nhà họ Thẩm đều đang ở trong tình trạng rất đáng lo ngại.
Mặc dù khi Diệp Thần chữa bệnh cho cô, cô đã nhận cơ hội để nói với Diệp Thần về tình hình của nhà họ Thẩm.
Diệp Thần đã đồng ý bằng lời nói nhưng hắn lại không đưa ra thời gian rõ ràng, hắn còn cần phải cùng với Tần Lạc Tuyết chào hỏi xong mới có thể đưa cho cô câu trả lời rõ ràng.
Cô sợ nhà họ Thẩm sẽ không đợi được đến lúc đó.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm tìm một tờ và cây bút rồi bắt đầu viết.
Anh Diệp Thần, anh nhìn thấy chữ cũng như thấy người.
Khi anh đọc được lá thư này thì tôi đã rời khỏi đây rồi, không phải là sự mất lòng tin của tôi đối với anh và chị Lạc Tuyết, mà là do chính bản thân tôi
Đầu tiên, tôi không thể chờ đợi được nữa và tôi rất muốn mọi người từ bỏ tài sản của họ và rời khỏi nơi kia đến Hoa Hạ để được bảo vệ an toàn.
Tôi sợ mình sẽ không thuyết phục được bằng lời nói gián tiếp nên phải quay lại thuyết phục một cách trực tiếp càng sớm càng tốt.
Thứ hai, nơi đó là lãnh thổ của Hồng Thịnh, thế lực phức tạp! Tôi sợ rằng vì sự ích kỷ của mình mà mọi người sẽ không bao giờ quay lại được nữa sẽ khiến cho chị Lạc Tuyết sẽ không ngừng khóc là điều mà tôi không muốn xảy ra, tôi nhìn thấy cũng không đành lòng.
Vì vậy khi anh biết được tin tôi rời đi, trước tiên xin đừng lo lắng! Hãy đợi tin tức của tôi! Nếu tôi đưa dòng họ của mình trở về Hoa Hạ và chấp nhận sự bảo vệ của anh vào thời điểm này, tôi nghĩ mình sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Nếu tôi không thể quay lại được thì hy vọng anh có thể nhớ rằng đã từng có một người con gái thích anh một cách ngu ngốc như vậy."
Tần Lạc Tuyết từ sáng sớm đã bị đánh thức.
"Diệp Thần, anh, anh, anh..." Tần Lạc Tuyết dụi dụi đôi mắt đẹp than thở: "Mới sáng sớm anh muốn làm cái gì vậy? Có phải là bị đói rồi không?"
“Ừm...! Là phản ứng bình thường mà bà xã." Diệp Thần cười.
Tần Lạc Tuyết ậm ừ: "Trước kia anh phản ứng cũng không mãnh liệt như vậy."
“Chắc là tại hôm qua anh đã ăn quá nhiều thịt bò" Diệp Thần gãi gãi đầu
Tần Lạc Tuyết cau mày: "Ngày hôm qua trên bàn ăn không có thịt bò mà"
“Nhà mẹ anh, bà ấy sợ anh mệt nên trưa hôm qua cho anh ăn nhiều thịt bò."
Diệp Thần mặt không đỏ tim đập không loạn biểu tình oan ức nhìn Tần Lạc Tuyết.
Tần Lạc Tuyết sắc mặt ửng hồng nói: "Mẹ vān quan tâm đến cuộc sống của chúng ta.
"Đương nhiên rồi, mẹ nói nếu bụng của em vẫn không có động tĩnh nữa thì mẹ sẽ đem anh đến bệnh viện kiểm tra xem có vấn đề gì không đó! Nếu anh không sao thì sẽ đưa ông nội anh cùng đi kiểm tra luôn." Diệp Thần tiếp tục nói.
"Hả?" Tần Lạc Tuyết cong môi, trong lòng chợt lóe lên suy nghĩ, cô nhếch mép nói: “Ông xã à! Anh đi bệnh viện khám trước đi sau đó nói anh có chút vấn đề nhỏ cần điều trị một thời gian mới khỏi.
Đợi em giải quyết xong việc rồi thì chúng ta tính đến có em bé có được không?"
Diệp Thần: "Anh đây rất khỏe đẩy có được không?"
“Được không ông xã?” Tần Lạc Tuyết tha thiết nói.
“Ừm...! Vậy thì em biểu hiện một chút đi." Diệp Thần cười xấu xa.
Tần Lạc Tuyết khịt khịt mũi: "Vậy thì em sẽ để anh ăn bữa sáng nay no là được rồi chứ gì."
"Được!" Một giờ sau, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp Thần nằm lấy tay Tần Lạc Tuyết nghiêm túc nói: "Bà xã, Thẩm An Kỳ sáng sớm nay đã gọi điện cho anh nói rằng ông nội cô ấy bệnh nặng, anh hy vọng có thể cùng cô ấy đi tới đó.
"A? Đi đến nơi đó sao?" Tần Lạc Tuyết kinh ngạc nói: "Không thể để ông nội cô ấy đi đến đây chữa trị sao?"
"Cô ấy nói không thể được! Vừa mới nói một chút liền dập máy luôn.
Vì an toàn nên cô ấy muốn gọi anh đến để điều trị! Anh vẫn chưa đồng ý với cô ấy, nên anh mới hỏi ý kiến của em."
Diệp Thần nói "Nhưng em sợ..."
“Bà xã đang sợ anh bị Thẩm An Kỳ bắt cóc không quay lại nữa sao?" Diệp Thần thâm ý hỏi.
Tần Lạc Tuyết lắc đầu nói: "Em h iện tại đã biết anh đối với bọn họ là thành tâm, nhưng nếu đi xa như vậy thì em sẽ rất lo lång."
Diệp Thần đem Tần Lạc Tuyết ôm vào trong lòng nói: "Vậy thì anh sẽ không đi nữa, không quản việc của ông nội Thẩm An Kỳ nữa."
"Há?" Tần Lạc Tuyết lập tức kéo thân thể nhỏ nhắn của mình thoát ra khỏi vòng tay hắn rồi nói: “Nếu ông nội của Thẩm An Kỳ không được cứu chữa kịp thời thì Thẩm An Kỳ sẽ rất buồn đó."
"Hay là như vậy đi Diệp Thần, anh đi hỏi chú Kim xem chú ấy có thể để Diệp đại sư đi cùng không! Hoặc là anh đưa Diệp đại sư đi đến đó du lịch, Diệp đại sư nhất định sẽ đi cùng anh, như vậy em cũng sẽ hoàn toàn yên tâm."
Nói xong đôi mắt cô nheo lại thành hình lưỡi liềm, giống như một con cáo nhỏ tinh ranh và đáng yêu
“Vậy cũng được, anh sẽ đến gặp chủ Kim sau." Diệp Thần cười sau đó hắn yêu cầu người liên hệ tìm Kim Thiên Hào.
Mọi chuyện không phải là được giải quyết rồi sao? Sau khi ăn sáng xong Diệp Thần đưa Tần Lạc Tuyết đến công ty, sau đó Hắn lại xe đến nhà Kim Thiên Hào.
Khi hắn đến nhà Kim Thiên Hào thì thấy ông đang cầm một tờ giấy, đi đi lại lại như kiến trên chảo nóng.
Kim gia! Ông làm sao vậy?" Diệp Thần tiến lên hỏi.
Kim Thiên Hào chợt giật bắn người khi nghe thấy tiếng nói, ông gấp đến mức muốn khóc luôn: "Ngài Diệp, cô Thẩm bảo cô ấy về thay quần áo nhưng đi rồi không quay lại nữa.
Tôi mới đến chỗ cô ấy tìm nhưng một bóng người cũng không thấy đâu! Sau đó tôi tìm thấy thứ này trong phòng của cô ấy."
Kim Thiên Hào đưa tờ giấy cho Diệp Thần.
Diệp Thần đọc xong liền nhíu mày.
Hắn đốt tờ giấy viết thư nói: "Giúp tôi thu xếp máy bay đi Malaysia, nhân tiện tìm một người quen ở Malaysia đi cùng.
“Được được được, Lôi Hổ đã ở đó được vài năm rồi! Hằn ta đã quen thuộc ở đó, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức." Kim Thiên Hào đã gọi điện thoại thu xếp xong.
Vào khoảng mười giờ Diệp Thần và Lôi Hổ- người đóng giả Diệp đại sư đi đến sân bay quốc tế Đề Ngạn dưới sự theo dõi của Tần Lạc Tuyết.
Vào khoảng một giờ chiều, Diệp Thần và Lãnh Hổ đã lên chuyến bay đi đến thủ đô Malaysia.
Cùng lúc đó ở ngoại ô thủ đô Malaysia, một lâu đài lớn được xây dựng dưới chân núi đang tấp nập xe cộ qua lại.
Đây là trụ sở của Hồng Thịnh ở Đông Nam Á.
Mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy những người đứng gác ở khắp mọi nơi và trong bóng tối có các cảng phóng cho nhiều loại vũ khí hủy diệt hạng nặng tiên tiến, thậm chí cả radar cũng có thể so sánh ngang tầm với căn cứ quân sự của một số nước Đông Nam Á.
Ngay cả khi đó là một cao thủ cấp thấp của võ đạo, một khi Hắn ta tiếp cận mà không được cho phép thì hắn ta sẽ bị sàng loc.
Phải biết rằng có phóng tên lửa cùng các loại tên lửa nhỏ khác nhau, hai cái đã là rắc rối rồi, vậy mà ở đây phỏng mấy chục cái cùng một lần Thật sự là không phải người luyện võ bình thường có thể xử lý được.
Lúc này trong căn nhà gỗ trên núi của trụ sở Hồng Thịnh, khoảng ba mươi người đang ngồi quanh một chiếc bàn hội nghị hình bầu dục.
“Sở dĩ hôm nay mọi người được gọi khẩn cấp đến đây chính là để thông báo một tin tức quan trọng cho những người lớn tuổi và chủ hội tường.
Một người đàn ông trung niên gầy gò nói.
Ông ta là Lâm Dịch Sơn-người của Hồng Thịnh tại Đông Nam Á.
Về phần chủ sánh của Hồng Thịnh phân bố ở các quốc gia Đông Nam Á, đều là những nhân vật thuộc đẳng cấp của một khu vực.
Vấn đề này rất quan trọng, để tránh bất ổn dân sự ở Đông Nam Á những người này phải được tập hợp lại với nhau.
trước khi công bố sự việc gì đó.
"Lâm Dịch Sơn, có tin tức quan trọng nào thì cứ trực tiếp tuyên bố đi.
Ông yêu cầu chúng tôi làm cái gì thì chúng tôi sẽ làm cái đó.
"Chu Hưng Vượng tôi sẽ không chối từ!" Một người đàn ông đứng lên và nói "Bạch Thiết Sơn tôi cũng không chối từ"
"Trần Cát Đông tôi cũng vậy!" Hết đường chủ này đến đường chủ khác đứng lên dõng dạc nói thể hiện sự quyết tâm.
“Tất cả đều ngồi xuống hết đi." Lâm Dịch Sơn nói.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Lâm Dịch Sơn liền tự mình đứng dậy và nghiêm túc tuyên bố: "Theo lệnh của chủ tịch Hồng Thịnh của dòng họ Thẩm, từ ngày hôm nay Thẩm Tông Hoa sẽ không còn giữ vai trò là vị trí chủ tọa của Hồng Thịnh Đông Nam Á này nữa, và dòng họ Thẩm sẽ bị liệt vào danh sách thế lực thủ địch.
Sau khi cuộc họp được thông qua, chúng ta lập tức phát động công kích dòng họ Thẩm, kẻ nào dám chống lại sẽ pháp luật ngay tại chỗ!"
"Cái gì?"
Đa số những người có mặt đều sửng sốt và tỏ ra khó hiểu sao? Nhà họ Thẩm đã có công lớn trong việc phân chia hợp tác với chúng ta.
Làm sao có thể nói trở mặt trở mặt?
"Đúng vậy, ông ta từ trước đến nay luôn tự tu dưỡng không bao giờ hỏi chuyện Hồng Thịnh nhưng có việc gì sẽ giúp..."