Tần Lạc Tuyết không ngốc, tối hôm qua sai khi trở về cô suy nghĩ một lúc cho rằng thái độ của Thẩm An Kỳ đối với mình thay đổi và đem tàu liệu quyền cung ứng nguyên vật liệu đưa cho tập đoàn Tâm Đức khẳng định có liên quan đến Diệp Thần.
Nếu không Thẩm An Kỳ không có lí do gì thay đổi thái độ lớn như vậy.
Phải biết rằng ngày đó đi đàm phán hợp đồng, Thẩm An Kỳ không chút do dự cự tuyệt tập đoàn Tâm Đức, có thể nói không cô ta không cho Tần Lạc Tuyết chút mặt mũi nào.
Huống hồ Thẩm An Kỳ quả thực không nhất thiết cho cô mặt mũi.
Còn có một điểm Diệp Thần một chết một còn với người bên cạnh cô ta.
Nhưng mà tối qua Thẩm An Kỳ nhìn Diệp đại sư Thiên thì có vẻ như là người không có việc gì, điều này quá bất thường.
Cho nên cô cảm Diệp đại sư và Thẩm An Kỳ khẳng định có tiếp xúc qua! Nhưng cô cũng không có lựa chọn đi hỏi Diệp Thần vì cô sợ
Diệp Thần cho rằng chính mình lại hoài nghi anh vượt quá giới hạn.
Cho nên nhân cơ hội này hỏi Thẩm An Kỳ một chút.
"cô có phải cho rằng tôi và Diệp Thần có qua lại, là anh ấy khiến tôi đưa tài liệu quyền cung ứng cho cô?" Thẩm An Kỳ cười hoi.
"Không không." Tần Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu: "Tôi tin tưởng cô Thẩm không phải loại người đó." Thực ra cô muốn nói Diệp Thần không phải kiểu người đó.
Theo thời gian tiếp xúc, có một số việc dùng trái tim liền có thể cảm nhận được, không nhất thiết phải biểu đạt bằng lời nói.
Cô có thể rõ ràng cảm nhận được Diệp Thần là thật lòng yêu cô.
Cho nên cho dù là biết Diệp Thần và Thẩm An Kỳ có chuyện
Cô cũng không nghi ngờ Diệp Thần sau lưu lên
Đàn ông một khi mức ưu sẽ luôn có phụ nữ chủ động vây quanh.
Việc này đối với người đàn ông thành công không thể tránh cô cũng không có biện pháp ngăn cấm việc này.
Ai bảo ông xã của cô là người ưu tú như vậy chứ? đàn ông nếu có thể tự kiềm chế cho dù ở giữ hàng ngàn bông hoa cũng không thể để một một dính vào ít nhất trái tim của anh ấy đối với chính mình chưa bao thay
Nếu như một người đàn ông có nɠɵạı ŧìиɧ còn có thể trước một xử tốt như vậy sao? Rất ít người đàn ông nào có thể như vậy.
Cho nên cô lựa chọn tin tưởng Diệp Thần! Cho rằng nếu ngay cả một chút tín nhiệm này cũng không phải là Diệp Thần đối xử với cô thật lòng sao?
An Kỳ sửa lại anh Diệp không phải là đàn ông như vậy, anh ấy yêu cô vượt tưởng cung ứng cho tôi là muốn giành được thiện cảm của Diệp Thần đối với cô Tuyết lấy dũng khí nói, cô cho rằng cần phải làm rõ mối quan hệ trung gian này, như vậy đối với ai cũng là giành được thiện cảm từ An Kỳ cảm của Lạc Tuyết mặt có chút thay đổi, Lẽ nào An Kỳ có sở thích thiện cảm của An Kỳ nói có việc quan trọng muốn nhờ cô giúp chỉ có cô mới có thể giúp được
Lạc Tuyết mày hỏi "Việc gì chỉ có thể tôi tôi cần Diệp Thần An Kỳ nói.
"Hả." Tần Lạc Tuyết kinh ngạc nói: "Ông nội có bệnh sao?"
“Đúng vậy, bệnh rất nghiêm trọng." Thẩm An Kỳ sớm đã nghĩ ra li do.
Tần Lạc Tuyết sắc mặt nhất thời lộ vẻ thương xót "Chẳng trách ở Thanh Châu cô tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để dành được liệu, hóa ra là vì điều trị bệnh cho ông nội cô ấy”
"Nhưng có nên tìm Diệp Thần, tôi không biết xem bệnh mà " Thẩm An Kỳ cười khổ: "Cô biết lúc ở Thanh Châu, tôi hại Diệp Thần tiêu nhiều tiền như vậy, còn gọi người đoạt Ngọc Cốt ô đắc tội với anh ấy.
Cho nên anh ấy không giúp tôi, tôi chỉ có thể lấy lòng cô, để cô giúp tôi khuyên nhủ anh ấy”
Nói đến đây cô lấy ra thẻ ngân hàng đầu trước Tần Lạc Tuyết nói: "Đây là thẻ ngân hàng trong đó có 37,5 triệu USD coi nhue tôi bồi thường tổn thất của mấy người."
"Không không không, tôi không thể lấy." Tần Lạc Tuyết vội vàng vẫy tay nói, cô yêu tiền không sai nhưng cô biết những tiền nào có thể lấy tiền nào không thể lấy.
Thẩm An Kỳ thấy thế tuyệt vọng nói: "Ngay cả cô cũng không giúp tôi sao?"
"Không, cô Thẩm, cô hiểu nhầm rồi, tôi giúp, tôi nhất địng giúp." Tần Lạc Tuyết mặt kiên định, cần không trong lòng thầm oán giận Diệp Thần.
"Diệp Thần xấu xa, anh là bác sĩ, hành y cứu người là chức tránh của anh, vì sao có thể lấy việc công để trả thù riêng chứ quên khẩu hiểu hành y cứu người rồi sao?”
"Thật ư?" Thẩm An Kỳ mừng rỡ nói.
"Ừ ừ." Tần Lạc Tuyết gật đầu nói.
"Tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, ông nội tôi trước kia bị thương nặng không điều trị thường xuyên ho ra máu, cho nên cảm thông với cô! Tôi nhất định sẽ khuyên nhủ nói Diệp Thần đi cứu ông nội cô."
Thẩm An Kỳ lập tức lách qua bàn làm việc đến trước mặt Tần Lạc Tuyết, ôm cô vui mừng bật khóc "Tần Lạc Tuyết cảm ơn cô, bắt đầu từ hôm nay cô chính là chị của em."
"Cô Thẩm, tôi..." Tần Lạc Tuyết cũng có chút không biết làm sao.
"Gọi em là An Kì đi, chị Lạc Tuyết." Thẩm An Kỳ chui ra từ trong lòng của Tần Lạc Tuyết, mặt giãn ra cười nói.
Buổi tối, Diệp Thần quay về phòng thì thấy bộ mặt nghiêm túc của Tần Lạc Tuyết, ánh mắt oán giận nhìn chăm chăm anh! Anh hôm nay không làm cho cô ấy nổi giận mà
"Qua đây." Tần Lạc Tuyết vẫy tay, giọng điệu tràn đầy mệnh lệnh.
"Được." Diệp Thần leo lên giường, cười hỏi: "Làm sao vậy bà xã?”
Tần Lạc Tuyết mặt lạnh lùng hỏi: "Em hỏi anh, y đức của anh đâu?"
"Ở đây” Diệp Thần chỉ vào tim mình
"Hừ, nếu ở đây vì sao không cứu ông nội của Thẩm An Kỳ?"
Diệp Thần: "…"
"Không có lời nào để nói sao?" Tần Lạc Tuyết lầm bầm nói.
"Không phải." Diệp Thần mặt sáp gần "Cô ta nói anh cứu ông nội cô ấy sao"
"Còn dám lừa em." Tần Lạc Tuyết cong mũi nói.
"Đừng cho rằng em không biết, vì Thẩm An Kỳ ở Thanh Châu đắc tội với anh, cho nên anh không cứu ông nội cô ấy có phải không?"
Diệp Thần: "…"
Người đàn bà Thẩm An Kỳ này làm cái quỷ gì vậy, cô ta khi nào thì nói anh cứu ông nội cô ta? Lúc ở Thanh Châu cô ta trái một câu ông nội, phảo một câu ông nội, cũng không có nói ông cô ta bệnh sắp chết muốn anh điều trị.
Trong hồ lộ của người phụ nữ này rốt cuộc đang bán thuốc gì???
Diệp thần lại lần nữa không nói gì!
Tần Lạc Tuyết khuyên bảo nói: "Diệp Thần, mạng người quan trọng, anh là bác sĩ có thể cứu được thì cứu, thật sự cứu không được cũng không ai nói anh cái gì, nhưng anh nếu không cứu thì y đức của anh chính là có vấn đề"
“Hôm nay em đi kí hợp đồng với Thẩm An Kỳ, cô ấy hi vọng em có thể thuyết phục anh cứu ông nội của cô ấy! Em nghĩ cô ấy không tiếc tiền dành dược liệu quý nhất định là ông nội của cô ấy bệnh rất nặng, Cho nên em hi vọng anh có thể cứu ông cô ấy."
"Anh nghe bà xã" Diệp Thần nói.
Anh biết Tần Lạc Tuyết khẳng định bị Thẩm An Kỳ rót lời đường mật rồi! Cho nên cũng không đi giải thích, tránh làm cho Tần Lạc Tuyết nổi giận.
Thẩm An Kỳ dám gài anh, đợi sau khi vợ anh ngủ xem anh tìm cô tính sổ, anh trong lòng thầm nghĩ
“Được! Vậy thưởng lớn cho anh." Tần Lạc Tuyết sắc mặt lộ vẻ hài lòng, ở trên mặt Diệp Thần hôn một cái thật mạnh.
"Thưởng cho anh một bữa ăn lớn còn thiếu." Vân Thiên xấu xa nói.
"Hả, anh được rồi, đi tắm rửa.
Tần Lạc Tuyết đảo mắt.
"Tuyệt quá!"
Nửa đêm, Thẩm An Kỳ ngâm mình tắm rửa, mặc áo choàng tầm nằm trên giường.
"Anh ta đến nay hẳn là sẽ đến đây?” Cô không khỏi nhìn ra hướng ban công trong phòng, có chút đăm chiêu.
[Quên đi, nếu Tần Lạc Tuyết tín nhiệm mình, mình vẫn là không nên làm việc câu dẫn chồng của cô ấy, ngộ nhỡ...!vậy thì thật hổ thẹn với cô ấy.]
Trong lòng cô nghĩ, khóe miệng tràn ngập vị chua xót.
Cô ấy biết loại khả năng kia cực kì nhỏ mà lần này cô mặc áo choàng tắm chờ đợi Diệp Thần qua đây hỏi mình chuyện gì đã xảy ra.
Ước chừng nửa giờ sau
Ban công truyền đến tiếng cửa thủy tinh bị kéo ra.
Thẩm An kỳ chuyển từ nam sang ngôi, nghiêng đầu nhìn qua cười nói: “Tôi chờ anh cả đêm…”
Nhưng giãy tiếp theo, nụ cười của cô trở nên cứng ngắc, nháy mắt trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập kinh hãi.
Chỉ thấy một lão già mặc thường phục dẫn theo hai người đàn ông trung niên tiến đến
"Cô Thẩm đây là đang đợi đàn ông lỗ mãn nào đó trèo tường đến cưng chiều cô sao?" Lão già nhếch mép cười, lộ ra một hàm răng vàng.
"Ông là trưởng lão thứ bảy Hồng Thịnh Tổng Đà, Cửu Thiên Dương?" Thân thể mềm mại của Thẩm An Kỳ nháy mắt lui lại tới chân giường, ánh mắt đặc biệt kinh hãi.
"Không sai, tôi là Cửu Thiên Dương, xem ra cô Thẩm năm giữ không ít tư liệu về Tổng Đà nhỉ, liếc mắt một cái thì có thể nhận ra tôi đến." Lão già cười mỉa mai nói.
Nhận được câu trả lời của Cửu Thiên Dương, xác định ban người trước mắt là Hồng Thịnh Tổng Đà phải tới.
Thẩm An Kỳ ý thức được không tốt, theo bản năng với lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
"Rầm"
Một bóng đen từ trên tay Cửu Thiên Dương bắn nhanh ra, đánh ở trên điện thoại Thẩm An Kỳ khiển điện thoại của cô tan tành.
"Các người muốn làm gì?" Thẩm An Kỳ giận dữ nói.
Cửu Thiên Dương nói: "Cô hắn là hiểu được mục đích chúng tôi đến tìm cô, cho nên thật thà thì được khoan dung, kháng cự thì bị xử nghiêm, nếu không chết là kết cục tốt nhất.
"Tôi...Tôi không biết mấy người nói gì." Thẩm An Kỳ ngày càng lộ vẻ hoảng loạn, khẽ hét lên: "Người đâu, mau đến đây.
Cửu Thiên Dương xót xa cười nói: "Không cần kêu cô Thẩm, nếu chúng tôi vào được đây cô cảm thấy còn có thể có người sống sót sao?"
Thẩm An Kỳ nghe vậy nháy mắt mềm nhũn, trong mất tất cả đều là tro tàn.
Lúc này, Cửu Thiên Dương ngồi xuống ở mép giường, chậm rãi nói: “Vốn trưởng lão còn không định ra tay với nhà họ Thấm sớm như vậy, không ngờ đến nhà họ Thẩm các cô trước đó đã chó cùng rút giậu phải người tới Hoa Hạ đầu tư, bí mật chuyển tài sản dời đến Hoa Hạ, nếu lại không ra tay không phải là không bao lâu nữa ông nội của cô, ba của cô, trên dưới nhà họ Thẩm của cô toàn bộ đều chuyển đến Hoa Hạ?"
"Tôi...! Tôi không biết các người đang nói gì." Thẩm An Kỳ phủ nhận nói
“Ha ha." Cửu Thiên Dương hung ác, nham hiểm cười nói: "Tôi cũng không phí lời với cô, tôi hỏi cô đá thần bí kia đang ở đâu? đừng nói với tôi cô không biết, bằng không tảng đá mấy trăm cần từ đầu mà tới."
"Tôi." Thẩm An Kỳ không biết nên trả lời như thế nào.
"Nói." Cửu Thiên Dương hét lớn một tiếng.
"Là tôi mua đến "
"Mua ở đâu?"
"Là tôi sẽ không nói với các người." Thẩm An Kỳ đột nhiên phát điên nói.
Cửu Thiên Dương ánh mắt lạnh lùng.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi đây liền bức cô nói ra.”
"Đem cô ta cởi hết cho tôi”
“Vâng.”
Hai người đàn ông kia lập tức tiến lên trước.
"Các người muốn làm gì, không được, không được....