Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 125: Lục Duẫn Duy

Lời nói của Diệp Thần dường như là một nhất búa nặng nề giảng lên trái tim của hàng chục cha con thiếu gia nhà giàu

Đặc biệt là Từ Hoành Bản và Cát Quang Vinh, họ chưa bao giờ nghĩ rằng những lời nói tưởng như là đùa của Diệp Thần sẽ là hiện thực.

Ném xuống biển để nuôi cá mập, tương đương với việc gϊếŧ cả hai.

“Cha! Con không muốn làm mồi cho cá mập! Không!” Từ Hoành Bân và Cát Quang Vinh kinh hoàng kêu lên.

“Cha! Con không muốn bị gãy chân” Mười người trẻ tuổi giàu có khác cũng khóc lóc thảm thiết với cha của họ, ngoại trừ Cát Khiếu Thiên gần như đã tuyệt vọng.

Những người còn lại đều siết chặt cánh tay, thở gấp, muốn nổ tung.

Tuy nhiên, người này đợi người kia kích động trước, rồi mới lên tiếng theo, bởi không ai muốn làm cánh chim đầu đàn, đương đầu với Diệp Thần.

“Người đâu?” Quách Chính Hoa lúc này hét lên.

Chẳng mấy chốc, mười mấy người đàn ông mặc võ phục đã chạy tới.

“Quăng hai tên này xuống biển làm mồi cho cá mập! Những kẻ còn lại đánh gãy chân tại chỗ.” Quách Chính Hoa không sợ các ông chủ phẫn nộ, kiên quyết nghe lệnh Diệp Thần.

“Tuân lệnh!”

“Đừng! Đừng!!!” Thấy Quách Chính Hoa gọi đến hơn chục võ sĩ, họ đều hết lên kinh hãi.

Cha họ không có động thái ngăn cản.

Tuy không biết Diệp Thần rốt cục là ai, nhưng họ biết đã từng không cho Quách Chính Hoa chút mặt mũi, trực tiếp đánh gãy chân con trai ông ta

Đúng lúc này, một tiếng hét đột ngột vang lên.

Tất cả mọi người đều trừng lên, liền nhìn thấy một người mặc đồ võ sĩ, và một ông lão mặc áo ngũ thân đi song song nhau, theo sau là một đám thủ hạ.

“Là ông Lục!" Có người vui mừng gọi lớn.

Từ Hoành Bân và những người khác dường như nhìn thấy trong bóng tối tuyệt vọng, họ thầm thốt lên một tiếng kêu cứu trong lòn.

Lục Duần Huy, người đứng đầu họ Lục - một trong tứ đại gia tộc võ thuật ở Thanh Châu, là gia tộc chỉ đứng sao nhà họ Quách về sức mạnh.

Đặc biệt những năm gần đây, võ công của Lục Duần Huy đã tiến bộ nhảy vọt, ông gần như đã ngang hàng với Quách Chính Hoa, còn có dấu hiệu vượt hơn.

Vì lý do này, ông bắt đầu nhằm vào nhà họ Quách, muốn thay thế vị trí của họ Quách ở đất Thanh Châu.

Vậy nên, khi tìm được cơ hội ngàn vàng, ông đã lập tức đánh chặn Quách Chính Hoa, muốn lôi kéo những ông chủ giàu có này đứng về phía mình.

“Lục Duần Huy, ông còn chưa vượt qua thực lực của tôi, liền nóng lòng muốn làm mất thể diện của tôi rồi Quách Chính Hoa lên tiếng như thể uy quyền của ông đang bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Haha!” Lục Huy ngẩng đầu lên, cười vài tiếng nói: “Ông sai rồi, tôi không chỉ muốn làm mất thể diện của ông, mà còn vào vị trí của ông ở đất Thanh Châu!”

Cái gì?!

Các ông chủ đều không có nhiều hi vọng cho sự xuất hiện của Lục Huy, nhưng ông ta đã khiến toàn bộ họ bị tượng mạnh.

Tất nhiên, họ biết rằng Lục Duản Huy luôn muốn thu phục họ, nhưng bởi vì thực lực của Quách Chính Hoa cao hơn Lục Duân Duy, nên họ chưa bao giờ muốn thay phe đối chủ

Nhưng nếu Lục Duẫn Huy có thể áp đảo Quách Chính Hoa và cứu con trai họ, thì họ sẵn sàng cùng chiến tuyến với ông.

“Chỉ bằng ông?" Quách Chính Hoa cười lạnh: "Ông không sợ chọc giận tôi gϊếŧ ông sao?”

“Haha!” Lục Duân Huy đứng yên, chỉ vào ông lão mặc áo ngũ thân bên cạnh: “Ông biết đây là ai không?”

Quách Chính Hoa cau mày.

Liệu đây là chỗ dựa khiến Lục Duần Huy kiêu ngạo như vậy với ông?

Nhìn thấy sự nghi ngờ của Quách Cao Minh, Lục Duần Huy tự hào giới thiệu: “Người này là Bằng Đức Long, trưởng tộc Bằng Trường Sơn, võ công cảnh giới viên mãn! Chỉ cần một nhát rưỡi là có thể gϊếŧ ông”

“Cái gì?!”

Cảnh giới viên mãn? Toàn thân Quách Chính Hoa chấn động, nếu như không phải vẫn có Diệp Thần bên cạnh, sợ rằng ông đã sợ hãi ngồi xuống đất.

Tuy rằng ông đã tu luyện đến cảnh giới đỉnh cao, chỉ còn cách cấp viên mãn một bước.

Nhưng, nói là một bước, thực tế là tương đương cả hàng ngàn dặm, sẽ mất ít nhất 20 năm đến 30 năm để đạt đến trình độ này.

Vì vậy đứng trước cảnh giới viên mãn, ông chỉ là một tên cặn bã, đối phương chỉ cần một chiều, đã có thể lấy đi mạng sống của ông.

Nhưng khi các ông chủ nghe nhưng lời đó, đôi mắt nhìn Lúc Duần Huy trở nên nóng bỏng, lúc này họ chỉ muốn được ôm chân ông.

Vào lúc này, Từ Kiến Nghiệp đó bước ra, chạy về phía Lục Duần Huy.

“Ông Lục, cứu con trai tôi!”

Con trai người khác chỉ bị đánh gãy chân, con trai ông sắp làm mồi cho cả mập, tất nhiên ông lo lắng hơn hẳn những ông chủ khác.

Khi có người mở đầu, những người còn lại cũng mất kiểm “Ông Lục, cửu con trai tôi”

“Ông Lục! Cứu con trai tôi!”

“Ông Lục! Cứu con trai tôi” Từng ông chủ đều nóng lòng muốn lấy con trai, liên đường cuồng muốn cầu xin Lục Duần Duy

“Haha!” Lục Duẫn Duy cười khi thấy vậy: “Nói thì dễ, chỉ cần các ông hứa với tôi, sau này sẽ giúp Bằng Đức Long lấy Hắc Xương Ngọc, tôi sẽ để Bàng Đức Long cứu con các người

Hắc Xương Ngọc? Hai mắt Diệp Thần sáng lên.

Hắc Xương Ngọc là hàng thượng phẩm trong số các bảo vật của đất và trời, phải mất cả vạn năm mới hình thành.

Ngay cả trong tiên giới cũng tương đối hiếm, không ngờ trên trần gian cũng có vật quý này.

Trong nháy mắt, Diệp Thần đã ra quyết định.

Bởi vì rất nhiên đan dược cần sử dụng lất Hắc Xương Ngọc.

“Tôi sẽ bỏ ra ba mươi triệu đô để giúp ông Bàng!” Từ Kiến Nghiệp kêu lên trước.

“Tôi cũng sẽ bỏ ra ba mươi triệu đô!”

“Tôi đưa ra bốn lăm triệu đô”

“Tôi cũng đưa ra bốn lăm triệu đô”

Các ông chủ sẵn sàng trả giá để cứu lấy mạng đứa con trai của họ.

Ban đầu Lục Duẫn Huy ước tính tổng số tiền mà các ông chủ này phải trả có thể lên tới sáu trăm triệu đô, đủ để có được Hắc Xương Ngọc.

“Vậy tôi thay Bàng Đức Long làm chủ, con trai của các người sẽ được Bảng Đức Long cứu! Đứng dậy đi, nếu có kẻ nào dám ngăn cản, lập tức gϊếŧ không tha!” Lục Duẫn Duy hét lên.

“Còn không mau cảm ơn ông Bàng, ông Lục." Cả ông chủ vui mừng khôn xiết, thúc giục con trai.

“Ông Bàng! Ông Lục!”

Hơn chục thiếu gia được đại xá, cúi đầu tạ ơn, sau đó tất cả đều đứng dậy.

“Quỳ xuống cho tao!" Chỉ có Cát Khiếu Thiên vẫn quỳ xuống đất khi Cát Quang Vĩnh tưởng rằng bản thân đã được ân xá.

Ông quỳ một gối về phía Diệp Thần, nằm chặt tay lại và nói: "Ngài Diệp! Tôi xin ngài hãy giảm tội, chỉ đánh gãy chân con tôi, đừng ném nó xuống biển làm mồi cho cá mập."

So với những người khác, Cát Khiếu Thiên đã sớm nhận thức được sức mạnh và uy lực của Bằng Đức Long khi Lục Duần Duy nói về ông ta, nhưng đó chỉ là một thoảng, bởi ngay sau đó, ông đã nhận Diệp đại sư vẫn giữ được sự bình tĩnh từ đầu đến cuối.

Vì vậy, ông kết luận rằng năng lực của Diệp Thần chắc chắn cao hơn Bàng Đức Long, nếu không hẳn sẽ không giữ được thái độ bình thản như vậy.

Vì vậy, khi mọi người phản bội Quách Chính Hoa, ông ấy đã lập tức thể hiện lòng trung thành.

Ông tin tưởng Diệp Thần sẽ cho ông một chút thể diện về lòng trung thành.

“Nếu đó là điều ông muốn." Diệp Thần nhẹ nhàng nói, không khỏi nhìn Cao Khiếu Thiên, hài lòng khi thấy ít ra ông ta cũng có mắt nhìn người.

Cát Khiếu Thiên vui mừng khôn xiết.

“Cảm ơn ngài Diệp!"

Nói xong, ông đứng dậy nhưng con trai ông là Cát Quang Vinh không hiểu.

Nhưng người kia đã được cứu, chỉ có mình anh là bị đánh gãy chân.

“Cha, con có phải là con của cha hay không?” Cát khiếu Thiên đương nhiên hiểu tâm trạng của con trai lúc này.

Dù sao ông cũng lười để nổi giận, tự mình giảm lên chân con trai dứt khoát và gọn gàng.

"A!!!" Sau một tiếng hét thảm thiết, Cát Quang Vinh bất tỉnh và được Cát khiếu Thiên đưa đến bệnh viện.

Ông nghĩ nếu chân bị gãy, con trai ông sẽ chỉ phải chịu đựng nhiều nhất là vài tháng, chứ không mất cả cuộc đời.

“Cát khiếu Thiên, ông thật độc ác, ông Bàng đã đồng ý cứu con trai ông mà ông vẫn đánh gãy chân nó! Tôi thực sự không hiều trái tim ông làm bằng gì?”

“Vẫn là con chó trung thành của ông Quách! Ông là một con chó trung thành, chỉ tiếc là chủ của ông đối xử với ông không bằng con chó.

Các ông chủ không còn sợ hãi Quách Chính Hoa nữa, còn bắt đầu chế giễu.

“Hừ!" Cao Khiếu Thiên âm ừ: "Tôi sẵn sàng làm chó cho ông Quách và ngài Diệp, nhưng chỉ sợ các người còn không đủ tiêu chuẩn làm chó của họ."

"Haha!"

Mọi người đều bật cười, nhìn Cát Khiếu Thiên như một con chó điên.

“Tới địa điểm đấu giá trước đã." Diệp Thần lúc này chỉ nghĩ đến Hắc Xương Ngọc, nên lười quan tâm đến đám người này, sau này sẽ từ từ giải quyết họ sau.

“Được rồi." Quách Chính Hoa gật đầu, làm động tác chỉ đường đến địa điểm chính.

Nhưng trước khi Diệp Thần và những người khác tiến lên vài bước, một tiếng cười ngông cuồng vang lên sau lưng họ.

“Quách Chính Hoa, khi đấu giả chợ ma kết thúc, tôi sẽ khiến cho họ Quách các người biến khỏi Thanh Châu này! Hahaha!!!"

“Khốn kiếp." Quách Chính Hoa tức đến run l*иg ngực, quay đầu nói: “Lục Duần Duy! Tôi khuyên ông hiện tại về chuẩn bị quan tại đi.

Khi chợ ma kết thúc, tôi sẽ bằng mọi giả nhờ ngài Diệp gϊếŧ cả nhà ông!"

“Chỉ dựa vào cậu trai bên cạnh?" Lục Duẫn Duy cười khinh thường.

Diệp Thần lúc này mới nói: "Ông Ngô, xử lão cho tôi.”

Ngô Nguyên Thanh nghe lời, đột ngột quay người lại, nhấc ngón chân về phía Lục Duẫn Huy như một bóng ma.

“Hừ hừ." Lục Duẫn Duy không chủ quan, né sang một bên.

Vào lúc này, Ngô Nguyễn Thanh đột nhiên giơ lòng bàn tay

Một tia sấm sét dày đặc, đột nhiên ban tai.

“Không tốt.” Sắc mặt Lục Duần Huy đột nhiên bị thay đổi, nhưng đã quá muộn để né tránh.

Bum!

Sấm sét dày đặc từ cánh tay ông bắn vào ngực Lục Duẫn Huy.

Ông nhanh chóng bị đánh gục, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, dòng điện bao phủ toàn thân ông ta ngay lập tức.

Các ông chủ và thiếu gia đều chết lặng.

Ông già này có thể đánh ta sấm sét?

Trời đất! Ông ta là Thiên Lôi sao?

“Quả là một đòn sấm sét mạnh mẽ!” Bằng Đức Long vốn giữ nét mặt vô cảm, bây giờ cũng không giấu được xúc động.

Ngay sau đó, ông nhảy lên, vỗ lưng Lục Duẫn Duy, xua tan dòng điện đang chạy dọc người ông và khiến ông đứng vững.

“Tên khốn này, mày chết với tao" Lục Duẫn Duy nói, ôm ngực vì đau đớn.

“Ông không xứng làm đối thủ của tôi!” Ngô Nguyên Thanh lạnh lùng nói, dường như không từ bỏ việc sẽ gϊếŧ ông Lục, liền tiếp tục xông về phía trước.

“Ông Bàng, cứu tôi với " Lục Duẫn Duy hét lên vì sốc.

“Có vẻ như tôi buộc phải ra tay” Vẻ mặt của Bàng Đức Long trở nên nghiêm nghị, ông lạnh lùng tập trung toàn bộ cơ thể và đẩm ra bên ngoài.