Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 43:

“Vậy thì tốt quá!” Tần Lạc Tuyết vui vẻ ôm lấy cánh tay của Tần Chính Thanh, tựa đầu vào vai của ông nội, ông nội hồi phục sức khoẻ thì gánh nặng trên vai cô sẽ được giảm bớt rất nhiều.

ít nhất thì nhà họ Tần không còn cần cô quan tâm chuyện bên trong nữa.

“Còn viên nguyên khí đan cho cô này.” Diệp Thần đưa bình sử cho Tần Lạc Tuyết.

“Cho tôi ư?" Tần Lạc Tuyết thấy khó hiểu nói: “Tôi không có bệnh gì thì cho tôi làm gì?”

“Ăn đi! Nó có công dụng dưỡng nhan sắc đẩy, giúp cô trở nên đẹp hơn"

Tần Lạc Tuyết sửng sốt, sau đó nói: "Không cần đâu"

Dù cho có đẹp thì được lợi gì chứ, còn không phải là đồ chơi cho đàn ông à, chỉ bằng đừng đẹp thì hơn.

Lúc này, Tần Lạc Vân đi tới nói: “Chị, anh rể, không được.

Anh Diệp Thần cho chị thì cứ cầm lấy, nhớ đâu thành chồng của chị thì không phải anh Diệp Thần sẽ càng thích ngực chị lớn hơn sao?”

“Cậu cút ra ngoài cho tôi.” Tần Chính Thanh và Tần Lạc Tuyết không hẹn mà cùng chỉ tay về phía cửa lớn.

Đặc biệt là Tần Chính Thanh, cả khuôn mặt của ông đều đã đen lại.

Tên cầm thú này còn gọi là anh rể, liệu Tần Chính Thanh sẽ cho hắn làm chồng của Lạc Tuyết sao?

Nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.

“Lạc Vân nói rất đúng, mau cầm lấy, nhớ kỹ mỗi ngày ăn một viên.” Diệp Thần nhét bình sứ vào tay của Tần Lạc Tuyết sau đó kéo Tần Lạc Vân theo.

“Tôi đưa cậu ra ngoài chơi.”

“Được."

Hai người vừa nói vừa đi xa.

“Cái tên cầm thú này càng ngày càng không cứu được, cả ngày chỉ biết chơi bời, còn cùng người có thân phận hèn mọn đi chơi! Thực sự là nỗi sỉ nhục của nhà họ Tần mà" Tần Chính Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Ông nội! Diệp Thần mới chữa khỏi bệnh cho ông, sao ông lại nói người ta như thế chứ?" Tần Lạc Tuyết có chút bất mãn.

“Y thuật là chuyện y thuật nhưng mà hắn vẫn ở tại khu nhà bình dân giá rẻ, thân phận hắn hèn mọn! Nếu không phải từng đồng ý cho hẳn tham gia kén rể, từ nay về sau không có chuyện gì thì ông sẽ không để hắn tiến vào nhà họ Tần đâu." Tần Chính Thanh nói.

“Ông nội, ông... Quả đáng rồi.” Mặt của Tần Lạc Tuyết đỏ lên, che miệng xoay người đi chỗ khác.

“Hả? Hôm nay con nhóc này làm sao vậy, từ nhỏ tới lớn có bao giờ giận dỗi với mình đâu?” Trong đầu của Tần Chính Thanh mờ mịt.

“Chẳng lẽ, nó thích tên nhóc kia?”

“Xem ra, ngày mai, khi buổi kén rể kết thúc, không thể giữ lại tên nhóc đó được, nếu không thì hỏng việc hết."

Sáng hôm sau chính là ngày nhà họ Tần kén rể, cả giới thượng lưu ở Giang Châu cũng xôn xao chấn động vì chuyện này.

“Tối hôm nay là ngày nhà họ Tần kén rể, cũng không biết ông cụ Tần sẽ tìm cho Tần Lạc Tuyết – đệ nhất mỹ nhân của Giang Châu chúng ta một người đàn ông như thế nào làm chồng nhỉ?”

“Tôi rất mong chờ rốt cuộc người đàn ông nào có thể may mắn trở thành chồng của đại nữ thần họ Tần.

Ôi chà, chỉ riêng đôi chân của Tần Lạc Tuyết thôi cũng đủ khiến người nào có được cô ấy hạnh phúc chết đi được.”

“Giá mà tôi cũng xuất thân là con nhà quyền quý thì tốt quá, như vậy tôi cũng có thể tham gia kén rể! Nếu có thể trở thành người đàn ông của Tần Lạc Tuyết thì có giảm thọ mười năm tôi cũng bằng lòng.”

Tất cả đám thanh niên trong giới thượng lưu ở Giang Châu đều bàn tán về chủ đề này.

“Ngưỡng mộ Tần Lạc Tuyết quá! Cô ấy không chỉ xinh đẹp, lại còn có xuất thân giàu sang quyền thế.

Bây giờ ông nội cô ấy lại tìm cho cô ấy một cậu ấm con nhà giàu vừa có tiền vừa có quyền! Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều dành hết cho một mình cô ấy vậy chứ, ông trời đúng là quá bất công với chúng ta."

“Nghe nói có năm người tham gia tuyển chọn con rể, ba người đến từ phía Bắc, hai người đến từ phía Nam, tài sản trong nhà họ đều hơn một trăm nghìn tỷ! Trong số đó còn có một người có khối tài sản lên đến ba trăm nghìn tỷ, bọn họ đều là những cậu ấm giàu có quyền quý thực sự”

“Ngưỡng mộ đến đổ kỵ luôn rồi đấy, tại sao tôi không phải là Tần Lạc Tuyết cơ chứ! Nếu tôi là cô ấy, tôi có năm mơ cũng cười tỉnh, bản thân có tiền mà ông xã cũng có tiền! Kiếp trước phải làm bao nhiêu chuyện tốt thì kiếp này mới may mắn được như vậy đây?”

Đám thiên kim tiểu thư của giới thượng lưu cũng đắm chìm trong chủ đề này, bàn tán không ngớt lời! Trong phòng ngủ của một ngôi biệt thự nào đó, Trương Thiến Đình đang trong trạng thái không mảnh vải che thân dựa người vào đầu giường, tay lướt danh sách bạn bè, thân hình mảnh mai nóng bỏng khiến mạch máu người ta phải sôi trào.

“Tử Kiệt! Tử Kiệt!” Cô ta đột nhiên lay người đang nằm ngủ say ở bên cạnh, Lưu Tử Kiệt.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Lưu Tử Kiệt mơ mơ màng màng mở mắt, tối hôm qua “vần nhau” với Trương Thiến Đình đến ba giờ sáng mới ngủ, bây giờ anh ta vẫn còn đang ngái ngủ, không nhấc nổi xả mí mắt.

“Danh sách bạn bè bùng nổ rồi! Tất cả đều là tin tức tối hôm nay nhà họ Tần sẽ tuyển chồng cho Tần Lạc Tuyết." Cô ta nói.

“Má, chỉ vì cái tin giẻ rách này mà em đánh thức anh sao? Trời ạ, tối hôm qua chúng ta đã làm ba lần liền đấy, mệt chết mất.” Lưu Tử Kiệt rất buồn bực.

“Em còn chưa kêu mệt thì anh kêu cái gì, mau dậy đi.” Trương Thiến Đình kéo Lưu Tử Kiệt dậy.

“Em làm cái gì đấy?” Anh ta sầu não nói.

“Em hỏi anh, có phải anh đã biết chuyện này từ lâu rồi không?” Trương Thiến Đình hỏi.

“Tối qua em họ anh đã nhắc đến chuyện này với anh rồi.

Mà chuyện này có liên quan gì đến em, cũng đâu phải tuyển chồng cho em?"

“Em chỉ tò mò thôi, không được à?” Trương Thiến Đình trừng mắt nhìn Lưu Tử Kiệt, lại hỏi: "Anh biết có những ai tham gia tuyển chọn không?”

“Năm cậu ấm con nhà quyền thế đến từ miền Bắc và miền Nam."

“Oa, năm người đó có phải là nhà siêu giàu không?”

“Khối tài sản trong nhà bọn họ đều lên đến hơn một trăm nghìn tỷ”

“Trời ạ! Đều hơn một trăm ngàn tỷ ư?” Trương Thiến Đình kinh ngạc che miệng.

Trong mắt cô ta ngập tràn vẻ ngưỡng mộ cùng đố kỵ: “Nếu em là Tần Lạc Tuyết, anh cũng tham gia ứng tuyển thì tốt, em sẽ chọn anh! Tài sản của hai nhà chúng ta cộng lại sẽ hơn nghìn tỷ, vậy thì cuộc sống này đúng là quá mỹ mãn.

Lưu Tử Kiệt trợn mặt, cũng lười lên tiếng.

Trương Thiến Đình thích tiền giống hệt ba cô ta.

“Đúng rồi! Có phải năm cậu ẩm tham gia tuyển chọn đều rất đẹp trai không?” Trương Thiến Đình tỏ vẻ mê trai đẹp hỏi.

“Đẹp trai á?” Lưu Tử Kiệt cười đáp: “Nếu họ đẹp trai như anh, trong nhà lại có nhiều tiền như vậy, người ta còn đi ở rể sao?”

“Nói cho em biết, cậu họ anh có thông tin về năm người kia! Em họ anh đã từng đọc qua, nó nói, năm người kia đều rất xấu xí"

"Trong đó có một người siêu béo, nặng hơn trăm cân! Gấp đôi anh đấy, đè lên người Tần Lạc Tuyết chắc chắn sẽ ép cô ta phun ra máu.

Em tưởng bây giờ tâm trạng cô ta rất dễ chịu sao! Anh đoán chừng cô ta đang ở trong một góc nào đó khóc nức nở ấy chứ.”

“Tần Lạc Tuyết xinh đẹp như vậy, trong nhà lại rất lắm tiền, anh nói cô ta có thể cam tâm làm vợ một gã đàn ông xấu xí không, còn phải để người ta đè?”

“Cho nên em không cần phải ghen tị với cô ta, nếu đổi lại là em, anh đoán em cũng phải khóc ngất đấy.

Em có thể gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai vừa lắm tiền như anh là đã tốt lắm rồi, em nên bằng lòng với những gì mình có đi."

“Nói như vậy, hình như Tần Lạc Tuyết cũng rất thảm nhỉ?” Trong lòng Trương Thiến Đình bỗng thấy bình thường trở lại, nói: “Ông trời cũng nên cho cô ta một chút hình phạt, nếu không chuyện tốt gì cũng để cô ta chiếm hết thì người khác làm sao mà sống đây, đúng không Tử Kiệt?”

“Em biết nói như vậy là tốt.” Lưu Tử Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô ta cũng thông rồi, tránh việc cô ta còn tưởng rằng gả cho mình là xui xẻo, không được nhiều tiền như đám người tham gia kén rể ở nhà họ Tần.

Đúng, ông đây không nhiều tiền bằng đám người đó, nhưng ông đây đẹp trai có thể khiến người khác thương xót, quan trọng là chỗ nào đó còn “hoạt động” rất tốt, Trương Thiến Đình có thể tìm ở đâu ra được người đàn ông thứ hai tốt hơn ông đây về mọi mặt chứ?

Anh ta thầm tự mãn trong lòng.

“Đúng rồi Tử Kiệt, hay là tối nay chúng ta đến nhà họ Tần đi, xem xem cuối cùng ai có thể trở thành chồng của Tần Lạc Tuyết? Nếu là tên đàn ông mập mạp kia, em cực kỳ muốn biết Tần Lạc Tuyết sẽ có biểu cảm gì, có lẽ là rất khó coi nhỉ?” Trương Thiến Đình che miệng cười, khuôn mặt đầy vẻ tò mò và mong đợi.

Lưu Tử Kiệt sầu não đáp: “Con mẹ nó anh cũng muốn đi xem, nhưng mẩu ch là tin tức của em họ anh rất nhanh nhạy, nó nói tối nay là sinh nhật sáu mươi tám tuổi của Tần Chính Thanh, nhà họ đã mời các vị lãnh đạo đặc biệt của thành phố Giang Châu và một số doanh nhân có quan hệ thân thiết với nhà họ Tần.

Còn những người khác chỉ gửi lời chúc mừng sinh nhật Tần Chính Thanh thôi, tất cả đều không được phép vào, cho nên không có cửa cho chúng ta đến xem náo nhiệt đâu.”

“Hả?” Trương Thiến Đình tỏ ra rất thất vọng.

“Không đi được cũng không sao, đợi lễ kén rể kết thúc, dựa vào năng lực của em họ anh chúng ta cũng sẽ biết được cuối cùng ai đã trở thành chồng của Tần Lạc Tuyết thôi.” Lưu Tử Kiệt an ủi.

“Ừm, nếu anh lấy được thông tin từ chỗ em họ thì nhất định phải nói cho em biết đầu tiên nhé.

Tốt nhất là nên kèm thêm một bức ảnh, em rất muốn biết biểu cảm khó coi của cô ta.” “Được, có tin tức gì anh sẽ nói cho em biết ngay.

Chúng ta ngủ tiếp đi.” Lưu Tử Kiệt nói xong liền nằm xuống.

Nhưng không ngờ, anh ta vừa nằm xuống, đôi môi đỏ mọng của Trương Thiến Đình đã dán lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thứ ở giữa hai chân anh ta khiến cả người Lưu Tử Kiệt trở nên hưng phấn.

“Em là cái đồ tiểu yêu tinh, còn tới nữa, muốn làm mệt chết anh sao?” “Em muốn mà.”

“Chết tiệt, ông đây liều một phen vậy!”

Trải qua mấy ngày tu luyện, lúc này Diệp Thần đã đạt đến cảnh giới viên mãn của việc luyện khí, sức mạnh của hắn đã tăng vọt.

Diệp Thần giơ bàn tay to lớn của mình ra, nước trong hồ bị hắn hút lên tạo thành một con rồng nước, búng tay một cái, rồng nước đã đập vào một tảng đá lớn, tảng đá vỡ thành từng mảnh bay tứ tung, gây ra một chấn động lớn.

“Ngài Diệp Thần, ngài quả là siêu phàm!” Kim Thiên Hào và Lãnh Hổ đứng bên cạnh sợ đến mức kinh hồn bạt vía, thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Cũng thường thôi.” Diệp Thần đứng lên.

“ Kim Thiên Hào và Lãnh Hổ đều cạn lời.

Như thế còn thường thôi, má nó kinh khủng khϊếp quá.

“Đúng rồi ngài Diệp Thần, tối này là ngày kén rể cho Tần Lạc Tuyết và sinh nhật của Tần Chính Thanh, hay là tôi đi chuẩn bị cho ngài một món quà để mang theo nhé?”

Diệp Thần nghĩ một lúc rồi đáp: “Ông giúp tôi đi mua một con rùa có thể ăn, đưa đến dược đường của tôi là được.”

“Rùa ư? Ngài muốn tặng rùa cho Tần Chính Thanh sao?” Kim Thiên Hào suýt chút nữa đã bật cười, đây là đang mắng Tần Chính Thanh là một con rùa khốn nạn ư?

“Ừm.” Diệp Thần gật đầu.

“Được, vậy tôi sẽ đi mua.”

Về đến nhà, Diệp Thần nhận được tin nhắn của Tần Lạc Tuyết.

Là một bức ảnh chụp Tần Lạc Tuyết mặc váy dạ hội, bầu ngực nở nang quyến rũ, dung mạo tuyệt mỹ như ngọc đã được chạm khắc, đẹp đến mức khiến người khác phải nghẹt thở.

Diệp Thần: [Em đẹp lắm.]

Tần Lạc Tuyết: [Anh có muốn lấy em không?]

Diệp Thần: [Muốn]

Tần Lạc Tuyết: [Vậy bây giờ anh phải làm ba việc.

Một chuẩn bị một món quà lớn, tốt nhất là đồ cổ, nhất định phải là đồ quý, không đủ tiền thì gửi số thẻ qua đây, em sẽ chuyển tiền cho anh.

Ông nội đã hạ lệnh cấm túc em rồi, em không thể ra ngoài đi mua cùng anh được.

Hai, chuẩn bị nội dung giới thiệu bản thân cho thật tốt, ví dụ anh có ưu điểm gì, sau khi trở thành con rể của nhà họ Tần anh sẽ làm những gì, vân vân...! Không được ba hoa chích chòe nhưng cũng không thể quá tùy tiện.

Ba, chỉnh trang bản thân một chút, ăn mặc làm sao mà có thể khiến anh càng trở nên càng đẹp trai cao quý có khí chất càng tốt.

Ba điểm này chính là ba điểm mấu chốt quyết định anh có thể trở thành chồng em được không.

Vì sẽ có người chấm điểm nên mặc dù cơ hội của anh rất mong manh nhưng em vẫn hy vọng anh có thể cố gắng hết sức, bởi vì...! Em muốn gả cho anh.

Diệp Thần [Được, anh đã bảo Kim Thiên Hào đi chuẩn bị quà rồi.]

[Em yên tâm, anh nhất định sẽ không để em thất vọng đâu! Đợi anh nắm tay em là được.]

Tần Lạc Tuyết: [Ừm, cố lên! Muah muah muah!]

Diệp Thần: [Pa pa pa]

Tần Lạc Tuyết: [..Em phục anh rồi]