Mỗi Ngày Đều Có Mỹ Nam Quyến Rũ Tôi

Chương 73: Đấm bóp đến hít thở không thông

Bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống, làm da thịt từ lạnh dần nóng lên, không biết bắt đầu từ lúc nào, Lục Độ hơi cau mày lại, lúc ánh mắt nhìn đến bàn tay nhỏ bé chạm vào đùi của anh, anh mới không nhịn được mà kêu nhẹ một tiếng.

"Không cần...bóp phần bắp chân là được rồi." Cuối cùng Lục Độ cũng lên tiếng ngăn cản.

"Tại sao vậy? Tôi thấy hộ lý bóp cả phần đùi và hông cùng một lúc mà." Thẩm Âm không nghe lời của Lục Độ, tiếp tục động tác đấm bóp.

Mới vừa rồi khẩn trương hơi quá, cảm thấy xấu hổ nên không dám quan sát cẩn thận, lúc này lại có lý do quang minh chính đại, cô cũng bắt đầu âm thầm thưởng thức cơ thể của Lục Độ, nhất là lúc nhìn bộ phận đang an tĩnh ở giữa chân của anh, trong mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.

Thế mà không có cương lên, sự chịu đựng cũng đáng kinh người như vậy, nếu như Lục Độ còn khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ là một người đàn ông vô cùng mê người.

Dĩ nhiên, bây giờ Lục Độ cũng rất mê người rồi, nhất là lúc anh kiềm chế tiếng thở dốc không thoát ra ngoài.

Thẩm Âm liếc mắt quan sát Lục Độ, phát hiện ngón tay của anh đang dùng lực nắm chặt lấy tay vin đến trắng bệch, là khuôn mặt tái nhợt và lỗ tai lại có chút đỏ ửng lên, hơn nữa mi mắt dịu dàng có hơi nhăn lại, giống như đang chịu được cái gì đó, Thẩm Âm thấy vậy thì động tâm không dứt.

"Chân của anh, là hoàn toàn mất đi cảm giác rồi sao? Còn có cơ hội chữa lành chứ?" Ngón tay của Thẩm Âm liên tục cọ vào bắp đùi của anh, thấp giọng hỏi.

Lục Độ thở dốc một chút, mới nói: "Bác sĩ nói rất khó để khôi phục lại."

Trên người của Thẩm Âm thấm chút mồ hôi, cô cũng không biết mình bị làm sao, lại phát tình với Lục Độ, cô muốn làm gì đó trên người của người đàn ông này.

"Nếu không...chúng ta thử biện pháp khác một chút?"

"Cái gì?"

Thẩm Âm không nói gì nữa, mà hơi cúi đầu, dùng đôi môi mềm mại của mình hôn một cái lên bụng của Lục Độ.

"Tê..." Lục Độ hít một hơi lạnh, theo bản năng muốn đưa tay đẩy Thẩm Âm ra, nhưng Thẩm Âm hôn xong một cái liền đứng dậy, mới vừa muốn đứng dậy, nhưng vì ngồi lâu trong một thời gian dài nên chân bị tê rần, đứng được một nửa thì trực tiếp ngã về phía trước.

Cằm nhọn đập lên xương quai xanh, anh rên lên một tiếng, quay mặt sang nhìn Thẩm Âm.

Thẩm Âm đau đến hai mắt ngấn lệ, che cằm rồi dùng ánh mắt tố cáo nhìn về phía Lục Độ, làm cho Lục Độ ngẩn ra.

Trong phòng trở nên vô cùng yêu tĩnh, Thẩm Âm không tự chủ được mà đến gần Lục Độ, sự chú ý dồn về đôi môi tái nhợt mỏng manh hơi nhếch lên của anh.

Nếu như cô ngậm lấy đôi môi kia, rồi liếʍ nó mấy cái, nó sẽ trở nên hồng hào hơn đúng không?

Nghĩ như vậy, Thẩm Âm liền để mặc cho du͙© vọиɠ của mình, muốn ăn lấy đôi môi của Lục Độ, lúc sắp đυ.ng đến , Lục Độ liền nghiêng đầu đi.

Không nếm được mùi vị của Lục Độ, Thẩm Âm có chút thất vọng, ôm lấy cổ của Lục Độ rồi không muốn ngẩng đầu lên nữa.

"Buồn ngủ à?" Lục Độ hỏi.

Thẩm Âm lắc đầu, những sợi tóc dài rũ xuống người của Lục Độ, làm anh có chút ngứa.

Thẩm Âm chưa muốn ngủ, Thẩm Âm đang rất buồn, tại sao cô không thể làm gì đó với chồng của mình.

Đều đã kết hôn rồi, hơi quá đáng một chút...cũng có thể đúng không?

Đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ nhẹ bờ môi, sau đó liền lưu lại một dấu vết mờ ám trên xương quai xanh của Lục Độ.

"...Đừng."

Âm thanh có chút khàn khàn, bàn tay ấm áp giữ lấy bả vai của Thẩm Âm, cơ hồ có chút muốn từ chối, nhưng Thẩm Âm vẫn cố chấp không muốn rời đi, miệng lưỡi cắn lên da thịt trắng nõn.

Tiếng hít thở bên tai ngày càng nặng nề, Thẩm Âm chui đầu xuống ngực của Lục Độ, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng quệt qua cơ ngực và hạt đầu hồng đáng yêu, đầu lưỡi mềm mại như chú mèo nhỏ đang ăn, nhẹ nhàng lướt qua, liếʍ đến khi một mảng ướt nhẹp.

Thẩm Âm há miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ đã cương cứng của Lục Độ, dùng đầu lưỡi linh hoạt đảo loạn hạt đậu nhỏ, đồng hời đưa tay bóp lấy ngực bên kia của anh, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy hạt đậu nhỏ rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

Cuối cùng cũng được như nguyện ngh được Lục Độ nhẹ nhàng rêи ɾỉ, Thẩm Âm cười giống như hồ ly nhỏ làm chuyện xấu.

Từ góc độ của cô vừa vặn thấy được cái cằm hơi hất lên của Lục Độ, hai mắt nhắm chặt , cả người đều đỏ đến quyến rũ, lông mi hơi run run.

Hình dạng khó chịu yếu ớt nhưng động tình khiến đáy lòng của Thẩm Âm dâng lên cảm giác chiếm hữu và bảo vệ một cách mãnh liệt, cảm giác này rất thần kỳ, lần đầu tiên cô nghĩ như vậy để cho người đàn ông có thể được vui vẻ.

Bàn tay mềm mại lặng lẽ trượt xuống qυầи ɭóŧ màu trắng của Lục Độ, cầm lấy côn ŧᏂịŧ nóng hổi, ngón tay dính nước đẩy nhẹ bao qυყ đầυ ra, vẽ vòng lên qυყ đầυ nhạy cảm.

Ngón tay mềm mại hư hỏng trêu đùa côn ŧᏂịŧ của đàn ông, từ dưới vuốt lên, bốn ngón tay nâng hai túi nang đùa cợt, tỉ mỉ cảm thụ cảm giác sờ lên côn ŧᏂịŧ.