Cô nhận thấy có điều gì đó bất thường từ hơi thở nặng nhọc của Lục Bách Thành. Thần trí anh dường như đã hoàn toàn mơ hồ, khí chất của anh rất khác với vẻ lạnh lùng kiêng kị thường ngày, da thịt nóng dần lên lộ ra một hơi thở du͙© vọиɠ nồng đậm
Điều này khiến Thẩm Âm cảm thấy bất an.
Quả nhiên, Lục Bách Thành dùng ánh mắt mê loạn nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Âm không chịu được nữa, chuẩn bị tìm khe hở chạy trốn.
Lục Bách Thành nhanh chóng kéo Thẩm Âm về dưới thân, anh thả lỏng người đem mặt chôn vào cổ Thẩm Âm, thấp giọng nỉ non: "Chạy cái gì chứ, tôi đang rất khó chịu."
"Tôi rót cho anh cốc nước nhé?"
"Không muốn uống nước."
Không thể không nói, giọng nói của Lục Bách Thành thực sự là một vũ khí lợi hại, cơ thể Thẩm Âm sinh ra một dòng điện nhỏ, điện giật làm cô có chút say say, bị khí nóng trên cơ thể của Lục Bách Thành làm cho khó thở.
Cơ ngực của Lục Bách Thành đè lên bộ ngực của Thẩm Âm, anh thăm dò cặρ √υ' đầy đặn của cô, tán thưởng nói: "Thật mềm..."
Thẩm Âm bị sờ đến cả người nóng ran, mắt hầm hập nước, nhiệt độ trong cơ thể cũng sắp đuổi vượt qua Lục Bách Thành đang say rượu kia.
"Anh đừng có sờ loạn!"
Thẩm Âm có chút xấu hổ gạt tay Lục Bách Thành ra, nhưng cổ tay cô lại bị đè trên giường.
"Rất thoải mái, tôi muốn sờ, còn muốn liếʍ nó nữa."
Người này uống say đến mất lý trí. Lục Bách Thành không để ý biểu cảm giật mình của Thẩm Âm, anh há miệng ngậm lấy môi cô, một tay kéo áo của cô ra, không ngừng bóp bộ ngực non mềm.
Miệng lưỡi hai người dây dưa không dứt, phát ra tiếng nước mập mờ, Thẩm Âm ở dưới người Lục Bách Thành không ngừng giãy giụa, cô ô ô kêu lên, âm thanh mềm mại phát ra, truyền vào tai Lục Bách Thành lại mang chút hương vị “dục cự còn nghênh”.
Bởi vì sức lực cách biệt, nên sự chống cự của Thẩm Âm không gây ra một chút gợi sóng nào, thậm chí cô còn bị Lục Bách Thành cởi gần như khỏa thân.
"Không được, Lục Bách Thành...a ư...Anh tỉnh lại đi!"
Thẩm Âm vừa mới xuống giường đi đón Lục Bách Thành, lúc này, những vết tích mới trên người cô bại lộ trước mắt Lục Bách Thành.
Động tác của Lục Bách Thành hơi cứng lại, ngón tay cái ấn lên dấu răng trên xương quai xanh của Thẩm Âm: “Cô lại cùng người khác làm."
Âm thanh trầm lại, giống như mang theo mấy phần giễu cợt cùng nhẫn nhịn, Thẩm Âm không chú ý đến vết đỏ nơi đáy mắt của anh.
Thẩm Âm không kịp suy nghĩ biểu hiện này của Lục Bách Thành là có ý gì, cô phát hiện anh đã đem tay thăm dò xuống giữa bắp chân cô, hai ngón tay ở tiểu huyệt sờ một cái, dâʍ ŧᏂủy̠ liền dính lên ngón tay anh.
"..."
Cô đã ướt thành như vậy rồi, cô thực sự không có tự tin để yêu cầu Lục Bách Thành thả cô ra.
Thật ra cô cũng rất muốn cùng Lục Bách Thành làm một lần, dù sao đây cũng là người đàn ông mà cô "đánh dấu" ngay từ đầu.
Tuy nhiên, Lục Bách Thành đã uống quá nhiều, tất cả những hành động làm trong lúc không tỉnh táo đều không xuất phát từ trái tim, cô luôn muốn làm cho Lục Bách Thành thích cô.
Lục Bách Thành cảm nhận được độ nóng và ẩm ướt giữa hai chân của Thẩm Âm, anh càng thêm hưng phấn. Anh sốt ruột vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại của Thẩm Âm, liếʍ mυ'ŧ ngực của cô, sau đó nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn cô. Anh liền nghe thấy Thần Âm phát ra tiếng rêи ɾỉ như một con vật nhỏ.
Động tác của Lục Bách Thành rất nặng, đầu óc anh ỷ say làm loạn chứ không biết phải làm những gì. Anh liếʍ cắn Thẩm Âm rất lâu, giống như một con chó lớn, nhưng không biết phải làm gì tiếp theo.
Thẩm Âm ỡm ờ giả bộ cự tuyệt. Cô rối rắm nửa phút, lúc cô bị Lục Bách Thành ôm ấp vào trong l*иg ngực nóng rực, trong lòng sớm đã ngứa ngáy không chịu được, nhưng Lục Bách Thành vẫn chậm chạp tiến sang bước tiếp theo.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thẩm Âm có chút nghi ngờ, nhìn Lục Bách Thành đang chôn mặt vào ngực cô liếʍ mυ'ŧ, cô cảm thấy anh ta hết gặm rồi cắn khiến ngực cô vừa đau vừa nóng, anh ta đang cố ý phát tiết.
Có phải vì đây là lần đầu tiên cho nên anh ta xấu hổ?
Thần Âm đột nhiên cảm thấy may mắn.
Cô cảm thấy mình không thể đả kích tinh thần của Lục Bách Thành, liền vô cùng tri kỷ nói: "Nếu không được, có thể để em tới."
Cây này coi là đã đâm vào tổ tuyết, tảng băng trên mặt Lục Bách Thành nổ ra khiến Thẩm Âm choáng váng.
"Hừ."
Lục Bách Thành hừ mạnh một tiếng, như thể để phản bác lại sự đánh giá không đúng của Thẩm Âm về anh, anh đột ngột tách hai đùi cô ra, đem côn ŧᏂịŧ cương cứng cọ xát với tiểu huyệt phấn nỗn ướt đẫm.