Thẩm Âm vỗ nhẹ vào vai Gia Mộc Tịnh để an ủi, rồi dẫn anh ta ra ngoài.
Do sự cố hôm nay nên đạo diễn đã yêu cầu những người khác về trước, bây giờ trong đoàn phim không có ai nên Thẩm Âm định đưa Gia Mộc Tịnh đi ăn tối trước.
Vừa đi, cô vừa dặn dò Gia Mộc Tịnh : "Anh là diễn viên, anh không thể mang cảm xúc cá nhân của mình vào vai diễn, nếu không về sau anh đóng phim như thế nào được nữa?"
Gia Mộc Tịnh cầm ngón tay của Thẩm Âm vuốt ve, không để ý nói: “Quay phim không có cô, tôi chỉ muốn cô thôi, nếu Âm Âm nguyện ý giúp tôi đối diễn, ngày mai tôi có thể coi nữ chính như cô, nói không chừng tôi sẽ diễn được, vừa vặn bối cảnh còn ở đây, cô có muốn thử không?”
"Anh thật là ..." Thẩm Âm bất lực nhìn Gia Mộc Tịnh dùng gương mặt yêu nghiệt chơi xấu mình.
Một sự tương phản dễ thương không hề nhẹ.
Cô ỡm ờ để Gia Mộc Tịnh đưa đến địa điểm quay phim, nơi này đã sớm không có một bóng người, Gia Mộc Tịnh hứng trí giảng giải cho Thẩm Âm về nội dung kịch bản: “Cô là sư tôn của tôi, tôi đang bị thương được cô cứu chữa. Tính cách của cô rất lạnh lùng và ít nói, cho nên chỉ cần tôi phát huy là được. Cô có thấy tấm đệm kia không, tôi ôm cô tới đó.”
Cánh tay của Gia Mộc Tịnh rất có lực, bàn tay ôm chặt thắt lưng của Thẩm Âm mang đến độ ấm nóng rực.
Thân thể cô bị ép dính sát và bộ ngực rộng lớn nóng bỏng, có mùi hương độc đáo của Gia Mộc Tịnh trên đó, Thẩm Âm bất giác đỏ mặt.
Cô đã lâu không làʍ t̠ìиɦ cho nên khi Gia Mộc Tịnh chạm vào cô, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Gia Mộc Tịnh ôm Thẩm Âm từ phía sau, ngón tay trắng nõn của anh tham lam tiến tiến cởi cúc áo sơmi của cô, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy bầu ngực đầy đặn.
“Chờ … Chờ đã, hai người quay phim như thế này sao?’’
“Sư tôn, tính cách của cô được thiết lập là lạnh lùng cao ngạo, không thể nói chuyện.”
“Ưʍ... không được...’’
Hai má Thẩm Âm đỏ hồng, nhũ tiêm bị bàn tay thô ráp của Gia Mộc Tịnh chà xát đến tê dại, kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân.
Giống như một loại tín hiệu quen thuộc nào đó, các phân tử liên quan đến tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể Thẩm Âm được xâu chuỗi với nhau.
Cơ thể nhanh chóng quen với sự đυ.ng chạm gợϊ ȶìиᏂ này, nhưng lý trí vẫn còn đang giãy dụa.
Tuy rằng đạo diễn đã cho mọi người nghỉ, nhưng dù sao đây cũng là đoàn phim, nếu có ai vẫn chưa rời đi thì sao? Có rất nhiều máy quay được dựng lên ở đây, nếu có ai quên tắt chúng thì sao?
Thẩm Âm càng nghĩ càng thấy kinh hãi, cô bất chấp hoa huyệt giữa hai chân đã bị sờ tới nóng lên, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Gia Mộc Tịnh.
"Chính là vẻ mặt này, sư tôn… Người không biết đồ nhi đã nghĩ về người nhiều như thế nào đâu, mỗi lần người nhíu mày khi nhìn thấy đồ nhi, đồ nhi đều không nhịn được, muốn đem côn ŧᏂịŧ to lớn cắm vào trong tiểu huyệt đầy nước của sư tôn, cắm đến mức sư tôn không có biện pháp cự tuyệt đồ nhi, chỉ có thể quấn quýt đòi đồ nhi dùng sức…”
Gia Mộc Tịnh cực kỳ hợp lý thay đổi cảnh thầy trò chữa thương thành cảnh thầy trò tằng tịu với nhau. Gần nửa tháng anh chưa gặp Thẩm Âm, một thân dục hỏa không có chỗ phát tiết khiến anh nóng nảy hẳn lên.
Một con hồ ly không cẩn thận, tính tình lại nóng nảy, tất nhiên sẽ khiến người khác khó chịu.
Gia Mộc Tịnh vẫn chưa thay trang phục diễn, sau khi nói những lời thô lỗ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thẩm Âm, vẻ mặt tà khí phóng đãng của anh đã lột tả một cách sinh động và chân thực hình ảnh một kẻ nghiệt đồ mưu đồ mạo phạm sư tôn của mình.
Động tác của Gia Mộc Tịnh tuy vội vàng nhưng không hề thô lỗ. Anh không kịp cởϊ qυầи lót của Thẩm Âm mà anh đẩy miếng vải đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ sang một bên, sau đó dùng qυყ đầυ no đủ đặt trước tiểu huyệt phấn nộn.
Mảnh vải nhỏ của qυầи ɭóŧ được xoắn lại thành một sợi dây, khiến tiểu huyệt no đủ càng đánh sâu vào thị giác hơn. Đôi môi mỏng của Thẩm Âm nở nang đỏ sẫm, tản ra hơi thở nɧu͙© ɖu͙© mê người.
Ngay lúc qυყ đầυ cực đại nhợt nhạt đâm vào trong hoa huyệt, cô liền bị vách thịt dùng sức cắn chặt, kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến Gia Mộc Tịnh run lên, nhưng anh vẫn cố cắm vào tiểu huyệt đói khát này.
Đôi mắt hồ ly của Gia Mộc Tịnh đỏ hoe, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ rực lửa, bụng dưới của Thẩm Âm căng lên, hai má ửng hồng, có một tia thẹn thùng không nói nên lời.