Người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo len dệt kim màu đen, phần cổ áo rộng để lộ khuôn ngực trắng nõn, trên cổ còn đeo một dây chuyền màu bạc.
Thường ngày anh ta luôn bày ra bộ dạng trêu chọc khiến người khác thèm muốn hắn. Với ngoại hình ưa nhìn, sống mũi cao, môi đỏ mọng hơi hếch lên, mái tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn, hững hờ rơi trên xương quai xanh trắng nõn, tóc mai cụp ra sau tai, đôi mắt nửa mở nữa đóng, nhìn cực kì phong tình.
Ngay cả khi anh ta không làm bất cứ điều gì, cô cũng có thể cảm giác một hương vị yêu nghiệt từ trong ra ngoài.
Thấy Thẩm Âm đang ngây người nhìn Gia Mộc Tịnh, người đại diện biết sắp có chuyện hay, hắn vội vàng mang mấy người khác ra khỏi phòng.
Thẩm Âm không để ý trong phòng chỉ còn lại hai người họ, cô đang rất cố gắng chống lại sự cám dỗ của người đàn ông phía đối diện.
Không biết có phải do rượu hay không mà cơ thể Thẩm Âm nóng ran, nhưng khi bị Gia Mộc Tịnh chạm vào, cô cảm nhận được cảm giác mát lạnh thoải mái, khiến cô vô thức lại gần anh hơn.
Nhưng một tia lý trí duy nhất nói cho cô rằng hành động này rất nguy hiểm, cô phải tránh xa người đàn ông này.
Gia Mộc Tịnh có vẻ rất vui khi thấy Thẩm Âm đang chiến đấu chống lại bản năng của mình, anh ta cười khẽ rồi nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó khéo léo nắm chiếc cằm nhỏ nhắn của Thẩm Âm, cúi đầu xuống đặt hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô. Đầu lưỡi anh khẽ đẩy khiến Thẩm Âm hơi hé miệng ra, rượu liền tiến vào trong khoang miệng cô.
Thẩm Âm ô ô kêu, không ngờ có rượu tiến vào khiến cô bị sặc, chất lỏng màu đỏ sậm theo khóe môi chảy xuống.
Gia Mộc Tịnh vươn ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết rượu còn sót lại trên khóe miệng Thẩm Âm, sau đó anh ta đưa ngón tay vào miệng mυ'ŧ, hình ảnh đầu lưỡi liếʍ ngón tay cực kỳ quyến rũ. Sắc mặt của Thẩm Âm đỏ lên, giữa hai chân cô ngứa không chịu được.
“Muốn không?” Gia Mộc Tịnh một tay ôm cổ Thẩm Âm, ngón tay cái chạm vào môi cô một cách dâʍ đãиɠ, khiến hai đôi môi vừa đỏ vừa nóng.
Cơ thể Thẩm Âm vì hưng phấn mà run lên, nhưng cô vẫn lắc đầu, "Không ..."
"Nhưng cơ thể của cô nói cho tôi biết, cô rất muốn."
Gia Mộc Tịnh không nhúc nhích, bàn tay không biết từ khi nào chui vào giữa hai chân của Thẩm Âm, ngón trỏ nhẹ nhàng gạt chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, dùng móng tay cào nhẹ vào âʍ ѵậŧ.
"A ưm ..."
Âʍ ѵậŧ quá nhạy cảm, Thẩm Âm không chịu được khẽ ngâm, cả người cô mềm nhũn dựa vào ghế. Cô kẹp chặt hai đùi lại khiến ngón tay đang trêu đùa giữa hai chân cô của Gia Mộc Tịnh bị đẩy ra.
Gia Mộc Tịnh ôm Thẩm Âm vào lòng, nắm cằm hôn cô, lợi dụng lúc Thẩm Âm mất tập trung, ngón tay của anh tìm đến hoa huyệt nóng ẩm, lặng lẽ tiến vào.
"Ô ..."
Miệng Thẩm Âm bị bịt kín, phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp mơ hồ.
Trên lưỡi Gia Mộc Tinh có một chiếc khuyên bi, khi anh ta hôn Thẩm Âm, chiếc khuyên không ngừng đảo qua đảo lại trong khoang miệng cô, khiến miệng cô ngứa ngáy và chảy nhiều nước bọt, cô hận anh không dùng sức liếʍ thêm một chút.
Tuyến phòng thủ trong đầu Thẩm Âm đang dần rút lui, cô biết rõ trong hoàn cảnh này, cô không nên làm chuyện như vậy với một nghệ sĩ nam từ công ty khác, nhưng tay cô không tự giác nắm lấy quần áo của anh ta, vô thức dùng lực để đem anh ta lại gần hơn.
Ngón tay trong hoa huyệt lúc thì gập lại trêu đùa cửa điểm nhạy cảm của cô, lúc duỗi thẳng, đâm sâu vào trong hoa huyệt chật hẹp, Thẩm Âm không ngừng kẹt chặt hoa huyệt, cô theo bản năng nâng bụng lên, như muốn chủ động ăn ngón tay củ Gia Mộc Tịnh.
Thẩm Âm nhỏ giọng rêи ɾỉ, gần như không thể chống lại từng cử động của Gia Mộc Tịnh.
Quần áo hai người lần lượt bị rơi xuống, quần áo của Gia Mộc Tịnh bị Thẩm Âm cởi phân nửa, anh đưa tay cởϊ áσ, lật người gấp hai chân Thẩm Âm lên, đem hoa huyệt hào ẩm ướt bại lộ dưới ánh đèn mờ.
Hai cánh hoa mềm mại tách ra hai bên, lộ ra đường chỉ mỏng ở giữa, bên trên khảm một viên ngọc trai hồng hào, dưới ánh đèn càng thêm sáng bóng.
Nơi bí mật bị Gia Mộc Tịnh mở ra, để lộ ra thịt huyệt kiều nộm bên trong.
Gia Mộc Tịnh cúi đầu hôn lên hoa huyệt đang không ngừng chảy ra mật dịch, "Không cần tự chối thôi, cô cũng thấy thoải mái mà."
Đầu lưỡi đỏ quét qua toàn bộ hoa huyệt, đem phân nửa dâʍ ŧᏂủy̠ nuốt vào miệng, Thẩm Âm ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nhấm nháp dâʍ ŧᏂủy̠ của cô như đang được thưởng thức một bình rượu ngon, cả người giống như bị điện giật.
Giọng nói kia khàn khàn, âm cuối còn mang theo tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Thẩm Âm bị anh ta liếʍ đến tê dại, cô cảm thấy dường như Gia Mộc Tịnh đã tìm ra nơi không thể chạm vào của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng ẩm ướt đảo quanh âʍ ѵậŧ của cô như bị nghiện.
Chiếc khuyên bi bằng kim loại ở đầu lưỡi hơi lạnh, mang lại xúc cảm đặc biệt cho Thẩm Âm, mỗi khi nó quét qua âʍ ѵậŧ, nó liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ tất cả các dây thần kinh của cô trở nên mẫn cảm.