Một tay anh vòng qua ôm chiếc eo mảnh khảnh của Thẩm Âm, một tay đặt sau ót cô, hé miệng ngậm lấy chiếc lưỡi trơn tuột, mạnh mẽ hôn cô.
Không khí xung quanh hai người bỗng trở nên nhớp nháp và ngọt ngào, môi và lưỡi quấn lấy nhau phát ra chậc chậc, thỉnh thoảng xen lẫn hai tiếng thở gấp gáp, thật quyến rũ và gợi cảm.
Thẩm Âm bị Lục Bách Thành ôm chặt, do tư thế nên cô có thể cảm nhận rõ ràng côn ŧᏂịŧ cương cứng của Lục Bách Thành đang đè lên tiểu huyệt mềm mại của cô qua lớp vải.
Tiểu huyệt non nớt ngay lập tức làm qυầи ɭóŧ ướt đẫm, Thẩm Âm thở dốc, sớm biết như vậy thì cô đã thẳng tay tấn công Lục Bách Thành rồi.
Cô càng nhiệt tình hôn Lục Bách Thành hơn, một tay cô cởi cúc áo sơ mi và áσ ɭóŧ, một tay nắm lấy tay Lục Bách Thành, để anh chạm vào hai luồng mềm mại trước ngực.
Lục Bách Thành lúc đầu còn có chút không tự nhiên, nhưng sau khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia, anh không nhịn được dùng ngón tay nhào nặn.
Ngay lập tức, bàn tay to lớn của người đàn ông không cần sự chỉ dạy mà thò tay vào trong qυầи ɭóŧ của Thẩm Âm, ngón tay anh chạm vào một mảng ướt đẫm.
Thẩm Âm hưng phấn liếʍ yết hầu Lục Bách Thành, cô cảm nhận rõ ràng bàn tay đang ở giữa hai chân cô vuốt ve.
Bởi vì nhiều năm luyện đàn, trên đầu ngón tay của Lục Bách Thành có một lớp chai mỏng, lớp chai thô ráp chạm vào tiểu huyệt nhạy cảm của Thẩm Âm, mang đến những đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ lạ.
Ngón tay hữu lực xoa lấy âʍ ѵậŧ, kɧoáı ©ảʍ tích tụ đã lâu trực tiếp làm cho Thẩm Âm đạt cao trào.
Ngón tay bị huyệt đạo của Thẩm Âm siết chặt, Lục Bách Thành rút ngón tay ướt sũng ra, anh có thể cảm nhận tiểu huyệt đang có rút giữ ngón tay anh lại.
“Ưm… thật thoải mái.”
Thẩm Âm ôm Lục Bách Thành làm nũng, mông cô cọ xát vào đũng quần của anh, một ít chất lỏng trong suốt từ bắp đùi chảy xuống làm ướt quần anh.
Lục Bách Thành thở dốc thô kệch, anh không thể nhẫn nại được nữa mà đem quần cởi ra, cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô to để ở cửa huyệt của Thẩm Âm.
Côn ŧᏂịŧ của Lục Bách Thành khác với vẻ ngoài tinh xảo và lãnh đạm của anh, thân gậy thô to dữ tợn, tuy rằng màu sắc sạch sẽ, nhưng trên đó có vài đường gân xanh nhô ra, qυყ đầυ màu hồng bị tiểu huyệt tưới lên một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ.
Côn ŧᏂịŧ còn chưa đi vào, Thẩm Âm đã nứиɠ không chịu được, cô đưa tay chạm vào đường gân xanh trên côn ŧᏂịŧ của Lục Bách Thành, ngón tay mềm mại lướt trên qυყ đầυ mẫn cảm khiến cho hai mắt Lục Bách Thành đỏ bừng.
Nó quá lớn, hình như không vào được.
Thẩm Âm dùng cửa huyệt ướŧ áŧ cọ xát với côn ŧᏂịŧ của Lục Bách Thành, giọng nói vốn đã mềm mại ngọt ngào lại càng trở nên quyến rũ.
Lục Bách Thành cầm ©ôи ŧɧịt̠ của mình và cố gắng đẩy nó vào lỗ nhỏ của Thẩm Âm, nhưng tiểu huyệt của cô quá nhỏ, anh mới đẩy một nửa qυყ đầυ đã bị tiểu huyệt co rút đẩy ra.
Tuy nhiên, chỉ cần một lần chạm vào như vậy, Lục Bách Thành đã cảm thấy thoải mái không ngừng đổ mồ hôi trên lưng.
Sự kiên nhẫn của Lục Bách Thành dần dần biến mất mỗi khi côn ŧᏂịŧ của anh lại trượt sang một bên, anh tức giận gầm nhẹ, đẩy Thẩm Âm ra sau rồi nâng đùi cô lên xông vào.
Thẩm Âm không kịp đề phòng liền ngã về phía sau, khuỷu tay vô thức chống lên phím đàn dương cầm, căn phòng trống đột nhiên vang lên tiếng đàn dương cầm khiến cô giật nảy mình.
Và Lục Bách Thành chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng đàn dương cầm, anh như bừng tỉnh, chợt nhận ra mình đang làm gì.
Hai chân Tẩm Âm đang mở ra ở dưới thân anh, tiểu huyệt đã bị anh làm cho ướŧ áŧ, lỗ thịt hơi mở cái miệng nhỏ đỏ au ướt đẫm, còn anh vừa muốn côn ŧᏂịŧ cắm vào địa phương kia.
Lục Bách Thành cứng ngắc buông lỏng tay đang ôm lấy đùi Thẩm Âm, trong mắt hiện lên suy nghĩ giằng co, vài giây cuối cùng, anh đẩy Thẩm Âm ra, đứng dậy rời đi.
“Làm sao vậy?”
Nhìn thấy biểu hiện của Lục Bách Thành không đúng, trong lòng Thẩm Âm có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Lục Bách Thành lùi lại phía sau, xoay người đi về phòng ngủ: “Xin lỗi, cô mau quay về đi.”
Giọng nói đầy du͙© vọиɠ nhưng phải hung hăng áp chế lại, Lục Bách Thành sải bước vào phòng ngủ, anh định đóng cửa lại rồi khóa trái.
Thẩm Âm trợn to hai mắt, cô không dám tin ở thời điểm này mà có người đàn ông có thể phanh lại được.
Nhìn thấy Lục Bách Thành chuẩn bị đóng cửa, Thẩm Âm giật mình một cái, trong nháy mắt lao tới, đâm vào ngực Lục Bách Thành ngay lúc cửa phòng sắp đóng lại.