Editor: Mer
Như là đoán được tâm tư nhỏ của cậu, Giang Bằng ngước mắt nói: "Không cần lo lắng, dù sao cậu hiện tại vẫn không có chỗ đi không phải sao. Về sau cậu chính là người của Giang gia có thể khiến cho Diệp gia xem họ làm sai cái gì."
Cái này đúng là quá tốt rồi, Diệp Lan Tinh nắm tay thành quyền đặt ở ngực, sợ hãi nói: "Cái kia, cảm ơn anh Giang tiên sinh".
"Không cần kêu là Giang tiên sinh nữa, về sau gọi là anh là được"
Diệp Lan mặt đỏ hết lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Giang Bằng, được nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: "Anh...". Lông mày Giang Bằng lỏng ra một chút, gật đầu nói: "Cậu đi nghỉ ngơi đi, lầu 2 phòng cuối là phòng tắm. Gian hai là phòng cho khách. Cậu không đi tắm rửa sao?”
"Trong phòng tắm có một cái tủ, tôi sẽ đưa một cái áo sơ mi sạch rồi để đấy, cậu tạm chấp nhận chút, tí nữa tôi có việc muốn nói"
Diệp Lan Tinh chớp hai mắt, nghe đến áo sơ mi bỗng khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Được". Trong lòng liền cảm thán thời gian trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt thôi trời đã tối.
Sau khi nói xong, trợ lí ngồi trong xe ở bên ngoài cung kính kêu Giang Bằng rời đi.
Diệp Lan Tinh trong lòng mặc niệm đi lên tầng hai. Trên tầng hai không gian rất lớn, cậu đi đến phòng tắm để tắm rửa. Chờ đến thời điểm cậu đi ra ngoài, làn da trắng tuyết đều nổi lên sắc hồng, cậu quay đầu sang quả nhiên là nhìn thấy giáo treo một chiếc áo sơ mi trắng.
"Lớn thật..." Mang theo tâm tình tốt mặc vào, cậu không nhịn được cảm thán một tiếng.
Áo sơ mi lỏng lẻo rũ xuống, cổ áo lộ ra một mảng da thịt trắng hồng cùng xương quai xanh thon gầy. Hạ thân cũng mờ ảo bị che khuất, tiểu hoa huyệt cũng như ẩn như hiện. Cậu mà buộc thắt nút lại thì giống như nửa che nửa lộ mê hoặc người khác, sắc dục mười phần.
Thay xong lúc sau Diệp Lan Tuyết mới nhớ ra, chính mình không có qυầи ɭóŧ, đỉnh tai chợt ửng đỏ, e thẹn cuộn ngón chân. Nếu muốn quải trục bánh xe biến tốc* ở chỗ này có lẽ vẫn khá ngượng ngùng đi.
*mình cũng không biết nó có nghĩa là gì nên mình để nguyên văn nha.
May mắn là phòng ngủ ở gần đây, Diệp Lan Tinh mở cửa trực tiếp đi vào phòng ngủ. Tuy chỉ là phòng cho khách nhưng nó thực sự rất đẹp, khăn trải giường đều là đồ mới.
Vậy là tiểu tâm can Diệp Lan Tinh bước lên giường, giống y hệt thỏ con khi bọc thân mình vào chăn thành cái chùm nhỏ, rất mau liền rơi vào mộng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, chờ đến khi tỉnh lại Diệp Lan Tinh còn chút mơ hồ. Bật đèn lên thì phát hiện đã qua nửa đêm một chút.
“Khát quá…”
Cậu cơ hồ là cả ngày hôm nay vẫn chưa uống được ngụm nước nào. Xốc chăn lên xuống giường muốn đi đến phòng bếp.
Cậu nhìn áo sơ mi to lớn chỉ đài đến bắp đùi, phía sau chỉ hơi che khuất mông, trong lòng có chút rối rắm. Diệp Lan Tinh mở cửa ra , nhìn ngoài hành lang tối đen như mực mới yên tâm.
‘Chắc là đi công tác rồi.’
Diệp Lan Tinh đánh bạo chân trần bước xuống tầng đi thẳng đến phòng bếp. Phòng bếp rất rộng, bước nửa lên bậc thềm. Bên phải ở giữa là cái bàn lớn, ấm nước pha lê được đặt ngay ngắn ở phía trên.
Mấy bình nước khoáng được viết bằng tiếng anh được đặt bên cạnh.
Diệp Lan Tinh chọn một lọ Khai Phong, gấp gáp mở nắp ra tu ừng ực, cậu uống mấy ngụm lớn rồi mới dừng lại. Bị sặc đến mức chảy nước mắt, không ngừng ho khan
Cậu muốn dựng thẳng eo trở lại, ai ngờ phía sau lưng lại truyền đến một lực mạnh mẽ nhấc bổng cậu lên, lấy đi bình nước trong tay cậu. Đem Diệp Lan Tinh xoay người, vây cậu ở trước bàn.
“Bảo bối, đêm muộn rồi mà ăn mặc mỏng manh như vậy là muốn câu dẫn anh sao?”
Giang Ngộ An thấp giọng ái muội nói, ánh mắt trần trụi nhìn Diệp Lan Tinh đang khẩn trương hề hề ở trong l*иg ngực mình. Bàn tay to lớn trực tiếp duỗi thẳng xuống phía dưới, sờ cặp mông mềm mại của cậu, tay khác trực tiếp nắn bóp nó.
Dán xát vào lỗ tai cậu nói: “Như thế nào mà qυầи ɭóŧ cũng không mặc, thật dâʍ đãиɠ.”
“Đừng, đừng…ân..ưʍ..ư.. không có câu dẫn anh…hai mà…” Diệp Lan Tinh mang theo tiếng nức nở muốn chạy trốn, nhưng căn bản cậu không biết nên đi hướng nào.
Cả người bị giam cầm, chỉ có thể ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn cặp mắt đào hoa phong tình ấy, bị xoa nắn theo bản năng khép hai chân lại.
Giang Ngộ An sao có thể buông tha, vừa thay đổi tư thế liền đưa tay đến trước âm huyệt. Hắn vừa hạ mi mắt, liền túm lấy áo sơ mi của Diệp Lan Tinh đem giựt ra, thân thể như tuyết trắng lập tức loã lồ ngay trước mắt.
Phía trên là tiểu côn ŧᏂịŧ phấn nộn mềm oặt, phía dưới là âʍ ɦộ xinh đẹp. Diệp Lan Tinh muốn ngăn cản bàn tay kia nhưng Giang Ngộ An lại dùng tay cọ xát tiểu huyệt khiến cậu ngay tức khắc mềm nhũn xuống.
Bàn tay bạch ngọc mềm mại không chút sức lực đẩy Giang Ngộ An ra, trong mắt nổi lên mấy giọt nước, khóc lóc đáng thương mà cầu xin hắn: “Không cần…khô…không được mà…” Hiện tại, chỗ tư mật của cậu không có đồ che chắn, cực kì thiếu cảm giác an toàn.
“Như thế nào mà không cần? Nếu cứ tiến vào như thế này, không phải anh sẽ được hưởng lợi à?” Giang Ngộ An nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai ửng đỏ, cảm nhận thiếu niên trong lòng run rẩy, ngón tay ngay lập tức di chuyển đến huyệt khẩu xoa nắn, âm thanh lại vang lên:
“Lại nói, em đã ướt rồi, dâʍ đãиɠ như vậy có phải không muốn cho anh hai thao tiểu tao huyệt không?”
Càng nói càng khẩn trương, khiến da^ʍ thuỷ chảy ra không ngừng, dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp nháp hai ngón tai của Giang Ngộ An. Hai ngón tay tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ vòng quanh tiểu thịt đậu mẫn cảm như chào hỏi, nhéo một hồi rồi lại đùa bỡn xoa nắn, lòng bàn tay hắn mang theo hơi nóng. Khắp nơi tỏa ra mùi dâʍ ɖu͙©.
Thân thể Diệp Lan Tinh không nhịn được run lên, khuôn mặt cũng nhuốm tầng tìиɧ ɖu͙© ửng hồng, thanh âm mềm mại kêu lên: "Không được…ư…ưm…không…"
Nhưng huyệt nhỏ thực sự rất thoải mái, dâʍ ɖị©ɧ chảy từ huyệt khẩu dọc theo bắp đùi mà chảy xuống. Âm đế cũng rất thoải mái thậm chí còn theo bản năng cọ xát vào hai cánh tay.
Giang Ngộ An khẽ cười một tiếng, đem hai ngón tay ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ lên trước mặt Diệp Lan Tinh nhẹ nhàng liếʍ đi, lại đem chúng bôi lên bộ ngực trắng tuyết, thấp giọng nói: "Thật ngọt."
Trạng thái bây giờ của Diệp Lan Tinh như là mặc người xâu xé, không có nổi một chút sức lực, vô lực mà dựa vào bàn, cậu cảm thấy mà thẹn đỏ mặt lên. Rơi nước mắt muốn ngăn cản động tác quá mức của Giang Ngộ An, nào ngờ hai tay bị nắm lại.
Hai bàn tay bị đưa lêи đỉиɦ đầu, Giang Ngộ An kéo áo sơ mi của Diệp Lan Tinh xuống, phần vải dệt nhăn nhúm đáng thương bị tụt xuống phần khuỷu tay.
Phần thân trên trắng nõn cùng hai viên thịt đậu trên bộ ngực mê người đều lộ ra, hắn một tay xoa nắn một bên ngực một tay lại kẹp chặt viên đậu mà lộng.
“Ô…ư..ưm…Đừng véo nữa….Khó…chịu…” Diệp Lan Tinh bị chế trụ chỉ có thể bất an mà vặn vẹo thân thể, ngược lại hạ thân lại dán sát vào quần tây đang cố gắng gượng của Giang Ngộ An, khiến hắn càng thêm ngạnh.
Giang Ngộ An cũng cảm giác được điều này, liền buông lỏng cậu ra rồi hung hăng ôm cậu lên khiến hai hạ thân dính liền vào nhau.
Cảm xúc ấm áp vây quanh làm Giang Ngộ An không khỏi thấp suyễn, lập tức nổi lên ý xấu: “Không bằng cứ để như vậy, anh hai không thao em, em cho anh cọ huyệt có được không?”.
Lấy lùi làm tiến khiến cho Diệp Lan Tinh có chút do dự, nhưng khi nhớ tới lúc chạy thoát trong phòng bếp kết quả là bị đè ra, cậu nức nở mà gật đầu, mắt hồng hồng mà đáp ứng: “Nhưng, nhưng anh…đừng cắm vào…”
“Được, ngoan thật đấy.”
Mắt thấy tiểu mỹ nhân đã đồng ý, đôi mắt Giang Ngộ An lập tức đỏ ngầu. Hận không thể ngay lập tức mà đè người xuống thao lộng.
Bất quá hiện tại chỉ có thể giải tỏa một chút du͙© vọиɠ trong người thôi.
Hắn cởi phân nửa quần tây xuống làm lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ đen tuyền bên trong, mang theo độ ấm nóng rực côn ŧᏂịŧ liền trực tiếp bắn ra.
Qυყ đầυ cực đại liền cọ xát đầu âm đế. Theo bản năng cậu co rụt người lại, có chút sợ hãi với thứ kích cỡ khủng bố như vậy.
“Sợ?”
Giang Ngộ An cơ bản là chưa cho cậu cơ hội để cự tuyệt, liền bế thân thể nhỏ xinh của Diệp Lan Tinh để lên bàn bên cạnh. Bàn tay to lớn đem tách hai cái đùi mảnh khảnh sang hai bên, vòng qua hông của hắn triệt để chế trụ chân lại.
Cự long nóng rực kề sát tiểu huyệt mềm mại, đem tiểu thịt đậu đè ép. Nửa người cậu mơ hồ muốn bay lên không còn cách nào khác đành phải ôm chặt lấy Giang Ngộ An.
Phần thân dưới như có cơ hội dán càng thêm chặt vào nhau, cắn chặt bờ môi hồng nhuận, nhịn không được nâng mông nhỏ lên nhẹ nhàng cọ vào cự vật, huyệt khẩu càng thêm nhày nhụa dâʍ ɖị©ɧ.
Giang Ngộ An bóp nhẹ eo thon nhỏ của người trong l*иg ngực, bắt đầu hung hăng mà dùng qυყ đầυ cực đại chà xát âm đế đâm chọc khối thịt mềm nhỏ. Cự long thô tráng đè ép môi âʍ ɦộ phì nộn, đem tiểu thịt đậu bảy oai tám vặn.
Hai mảnh môi âʍ ɦộ kiều nộn bị côn ŧᏂịŧ đong đưa, thịt tiêm rất nhanh bị ma sát đến sưng đỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ từ huyệt khẩu đầy đủ mà nhỏ giọt. Eo nhỏ bất an mà vặn vẹo, ở trên đại dương mà cọ qua cọ lại.
Giống như là đón ý nói hùa giống nhau. Giang Ngộ An gầm nhẹ ra tiếng, càng thêm dùng sức mà cọ xát non mềm âm huyệt, điều chỉnh một chút vị trí, mỗi một lần hung hăng nghiền nát qua đi, qυყ đầυ đều đánh vào dâʍ ŧᏂủy̠ bốn phía huyệt khẩu, không cắm vào đi lại đâm mạnh mà nảy sinh ác độc.
Côn ŧᏂịŧ thỉnh thoảng cọ đến đằng trước hoa huyệt mềm mại phấn nộn , kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt ngựa của tiểu côn ŧᏂịŧ cũng lép nhép chảy nước.
“A…ân… Quá nhanh…Ư…hức..hức…anh..anh chậm một chút ưm…a…” Diệp Lan Tinh khóc kêu rêи ɾỉ, liền tiếng rêи ɾỉ đều mĩ miều, hai chân cậu mềm gần như là không được, ánh mắt phiếm hồng mê ly, người đã sướиɠ đến không biết cái gì.
Tiểu huyệt bị ma sát thật thoải mái…không được.
“Tao hóa, kẹp chặt quá rồi.” Giang Ngộ An rất nhanh bị cái tiểu huyệt mất hồn này lộng điên rồi, chỉ là cọ cọ một chút liền sướиɠ như vậy, chứ đừng nói đến là cắm vào.
Hơn nữa khi tiểu tao hóa này kêu, làm hắn nghe được lại cứng thêm vài phần.
Giang Ngộ An chợt dùng sức, qυყ đầυ chống đỡ bị huyệt khẩu hung hăng va chạm, một bàn tay loát tiểu côn ŧᏂịŧ phấn nộn của Diệp Lan Tinh, động tác nhanh chóng mà quét qua chỗ mắt ngựa.
Côn ŧᏂịŧ lớn mạnh mẽ chụp lấy âm đế, đâm Diệp Lan Tinh lung lay, huyệt khẩu lép nha lép nhép phun tung toé dâʍ ŧᏂủy̠, văng khắp nơi làm cho bầu không khí đều nhiễm hương vị tìиɧ ɖu͙©.
“Ân…a…a.ưm…” Diệp Lan Tinh sắc mặt ửng hồng mà hé miệng, cao giọng rêи ɾỉ tới cao trào, da^ʍ huyệt sắc màu đỏ hồng giống nhau chảy ra dòng nước ấm.
Côn ŧᏂịŧ lớn ướt đẫm mà ở trên da^ʍ huyệt phóng nhanh thọc ra rút vào cọ xát, “Bạch bạch bạch” âm thanh sắc tình biểu thị hành động hung hãn đến mức da^ʍ thuỷ chảy ra.
Rốt cuộc ở thời điểm Giang Ngộ An thấp suyễn một tiếng, bắn ra dòng tinh đặc sệt.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tựa hồ bị lăn lộn đến tiểu huyệt sưng đỏ lên, hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ nhỏ giọt xuống bàn chân trắng nõn, môi âʍ ɦộ cũng không che đậy được việc bị cọ xát đến sưng đỏ.
Hốc mắt Diệp Lan Tinh phiếm hồng, thân thể loã lồ vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trứng màu:
Sau khi cao trào qua đi, cậu hai chân vô lực mà rũ xuống, muốn xuống đất lại không có sức lực, vùng hạ bộ chỗ còn ướt nhớp nháp rối tinh rối mù, tiểu huyệt phấn nộn phiếm hồng còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, càng thêm chọc người ngứa ngáy.
Diệp Lan Tinh còn ở thút thít, cơ thể vừa động là cả người lại mềm nhũn ngã vào l*иg ngực của Giang Ngộ An, dươиɠ ѵậŧ ướt dầm dề lại để ở trên hoa huyệt mềm mại, vừa mới mới phát tiết xong nhưng hiện tại đại điểu như lại có xu thế ngẩng đầu.
“Mặt bàn đều bị da^ʍ thuỷ của em làm cho ướt hết rồi này.” Giang Ngộ An cắn lỗ tai thấp giọng đùa giỡn cậu.
Điểm này làm cho phản ứng cả kinh của thỏ con Diệp Lan Tinh đứng dậy, vội vàng chậm rì rì lui về đằng sau, khuôn mặt bỗng chốc ửng đỏ. Vô lực đem chân đi về phía trước đá hai cái.
“Anh buông em ra, em…em phải đi.”
Giang Ngộ An nhịn không được cười ra tiếng, tiểu gia hỏa này thoạt nhìn như là bị khi dễ rất thảm vậy, như thế nào mà lại đáng yêu như vậy.
Hắn giơ tay tách hai bên đùi thon thả ra, làm cho cậu sợ tới mức chạy nhanh muốn thoát ra, đôi mắt đào hoa kia lướt nhìn cậu một chút, vội vàng giải thích: “Chỉ là muốn giúp em lau khô huyệt nhỏ thôi mà, không cảm thấy khó chịu sao?”
Nói xong còn lấy qua tờ giấy khăn. Diệp Lan Tinh trong miệng lẩm ba lẩm bẩm nhưng cơ thể vẫn nghe lời mà sát lại, vẫn là mạnh mẽ bị tách ra chân sang, đem tiểu huyệt vừa mới chịu khi dễ quá mức lộ ra tới.
Giang Ngộ An cầm khăn giấy liền lau đi lên, chỉ là động tác cố ý mà thong thả, thời điểm cọ qua âm đế , thậm chí còn cố ý làm khăn giấy nhẹ nhàng chạm một chút, lại dùng nó không chút để ý ở khe thịt quét tới quét lui.
Khăn giấy mềm mại, gần như là bao bọc lấy toàn bộ tiểu huyệt, ngón tay liền cách một khoảng mà sờ mó, rõ ràng âm đế đã bị lau khô, mà cố tình ngón tay của Giang Ngộ An còn lưu lại ở nơi đó, lặp lại cọ xát tiểu thịt đậu đang sưng đỏ.
Cao trào vừa mới qua đi, tiểu huyệt một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ đều chịu không nổi, Diệp Lan Tinh cầm lòng không được cuộn tròn ngón chân lại, cắn môi đỏ, bụng nhỏ căng thẳng, huyệt khẩu lại chảy ra một dòng nước nóng.
Điểm này tự nhiên không thể qua mắt được Giang Ngộ An, hắn nheo lại mắt đào hoa lại, ngẩng đầu lên trông giống như không thèm để ý nói: “Thật dâʍ đãиɠ, thế này đều có thể ướt được.”
Diệp Lan Tinh mặt lại nổi hồng lên, thở phì phò mà đá hư chân của hắn.
Nhị ca thật là quá xấu rồi!
[Tam ca gia giáo chỉ đạo, sai một đề cởi một lớp áo•chủ động bẻ huyệt tự an ủi cầu buông tha.]
Ngày hôm sau thời điểm Diệp Lan Tinh tỉnh lại mới nhớ tới chính mình đã bị đuổi ra gia môn, mà hiện tại bị thu lưu ở Giang gia. Cậu xoa xoa đôi mắt, chậm rì rì đứng dậy, liền cảm nhận được chân tâm một trận bủn rủn, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngày hôm qua ở phòng bếp dâʍ đãиɠ , nhịn không được khuôn mặt nhỏ đỏ lên.