Editor: Mer
Diệp Lan Tinh đỡ chân đứng lên, thời điểm đi qua mở cửa đều thật cẩn thận, sơ mi trắng lỏng lẻo treo ở trên người.
Cậu nhút nhát sợ sệt đẩy cửa ra, lại phát hiện trước cửa phóng một cái hộp lớn, mặt trên viết một tờ giấy: “Cho em, đã giặt qua rồi nhớ thử một chút, nếu không thích hợp cuối tuần lại đi mua.”
Ký tên Giang Bằng.
Diệp Lan Tinh thu hồi tấm card, nghiêng nghiêng đầu, ngồi xổm xuống nắm lấy cái tay cầm của chiếc hộp, cố hết sức mà kéo đem cái hộp lôi vào trong phòng, lại bang kỉ đóng cửa lại.
Cậu chỉ chú ý tới cái hộp lại không thấy được ở cầu thang tầng một có một bóng người thon dài đang đứng nhìn, ánh mắt xuyên thấu qua lớp kính mỏng. Nhìn cậu trông giống hệt như thỏ con kiếm ăn.
Kéo cái hộp hướng một chút về phía mình, bắp đùi thon dài tinh tế lộ ra khiến người nào đó nhìn không sót thứ gì.
Sơ mi trắng che không hết được ngực nhỏ, mềm mịn mà nhếch lên, thật là đáng yêu đến không chịu được.
Diệp Lan Tinh trở lại phòng, mở cái hộp ra, bên trong cư nhiên là từng cái quần áo mới, gọn gàng chỉnh tề, thậm chí bên trong còn có qυầи ɭóŧ dành cho nam. Mặt cậu ửng đỏ lên, cầm lên tay là một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, mặt trên còn chưa cắt nhãn hiệu, chắc hẳn đều là đồ mới.
Tuy rằng thoạt nhìn người lạnh như băng, nhưng đại ca tri kỷ như vậy sao?
Cắn cắn môi hồng, đáy lòng có một chút vui vẻ, từ bên trong nhảy ra tới một chiếc áo màu trắng ngắn tay cùng quần đùi, cậu mở cửa nhà về sinh ra chạy vào trong rửa mặt.
Chờ Diệp Lan Tinh rửa mặt xong đi ra ngoài, lại phát hiện trước cửa phòng ngủ của cậu có một bóng người đứng ở đó, thân hình thon dài, mặc một chiếc áo sơmi có màu xám nhạt, chân dài chọc người chú ý.
Nhìn đôi mắt của y là màu nâu nhạt, ánh mắt sắc bén giấu ở dưới ánh mắt, trong tay còn cầm một ít tư liệu.
Là Giang gia Tam Thái Tử, Giang Kiến Lễ. Gần đây nhất là mới từ nước ngoài trở về.
Diệp Lan Tinh còn chưa kịp mở miệng, đối phương một bước đi ra cười nhạt ra một tiếng: “Nghe đại ca nói chuyện của cậu rồi, tôi hàng năm ở nước ngoài, thế nào tựa như còn chưa gặp qua mặt cậu.” Nụ cười này làm cho cậu nhịn không được mà đỏ mặt lên, cảm thấy người trước mắt rất ôn nhu, cậu lon ton chạy tới, e thẹn mà mở miệng nói: “À… tôi… chào tam ca.”
Giang Kiến Lễ môi mỏng cong cong: “Cậu ở trường học đi học cũng chịu ảnh hưởng phải không? Mấy ngày này không có khóa học tôi có thể giúp cậu bổ túc, làm thầy giáo, tôi hẳn là dạy cậu nhỉ.” Diệp Lan Tinh cắn môi, tự nhiên là không có lý do để cự tuyệt, cậu mở to đôi mắt nai con trong suốt, nghiêm túc mà nói: “Cái kia, cảm ơn nhiều, tam ca.”
“Được, đi vào phòng đi.” Giang Kiến Lễ rũ mắt nói.
Ở thời điểm thiếu niên trước một bước đi vào phòng , ánh mắt y một khắc chưa từng từ đôi chân thon dài mảnh khảnh của Diệp Lan Tinh dời đi, ánh mắt y bắn vào quần đùi màu đen ở dưới chân, cùng với bị vải dệt bao bọc lấy mông nhỏ tròn trịa.
Chỉ là xem một chút, y liền trực tiếp tưởng tượng đến việc đem dươиɠ ѵậŧ nhét vào giữa đùi thiếu niên điên cuồng thọc vào rút ra, nghe thỏ con yêu kiều rêи ɾỉ khóc to kêu y tam ca.
“Tam ca, anh ngồi đi.” Diệp Lan Tinh ngồi ở ghế trên, vỗ vỗ vào ghế dựa bên cạnh, chớp đôi mắt long lanh nhẹ nhàng gọi.
Giang Kiến Lễ trong nháy mắt khôi phục lại nụ cười lễ phép, gật gật đầu đi qua chỗ ngồi xuống, trên tay cầm mấy trang tư liệu mở ra, nguyên lai là mấy quyển bài tập: “Đây là tôi từ trường học các cậu lấy tới, gần nhất là chu trắc cuốn*, còn có mấy trang tôi tự mình ra, cậu làm trước một trang cho tôi nhìn xem.”
*chu trắc cuốn: ai biết thì gi mình với ạ, mình tra hết mọi nơi mà vẫn ko hiểu đây là cuốn gì.
“Được.” Diệp Lan Tinh nhỏ giọng đáp lời, nội tâm lại có điểm chột dạ, rốt cuộc cậu hẳn là sẽ không làm được.
Diệp Lan Tinh hoảng hốt động động chân, nửa bắp chân lộ ra liền dán tới trên quần tây Giang Kiến Lễ, cách một lớp quần tây mỏng, xúc cảm cơ bắp cùng nhiệt độ truyền lại đây, cậu vội vàng hướng bên trong thu chân lại, giống như là bị bỏng, hoảng loạn mà cúi đầu.
Động tác nhỏ này đều bị Giang Kiến Lễ thu hết vào đáy mắt, y mỉm cười hái xuống(?), không dấu vết dán sát vào Diệp Lan Tinh một chút, thấp giọng nói: “Nếu sai quá nhiều, chính là sẽ bị tôi trừng phạt đấy.”
“Trừng…phạt…Phạt cái gì?” Diệp Lan Tinh có chút sợ hãi mà né tránh, có chút cảm thấy Giang Kiến Lễ tựa hồ cũng không phải ôn nhu thoạt như vẻ mặt bên ngoài, có cảm giác nguy hiểm khi tới gần.
Giang Kiến Lễ dựa vào càng gần, nửa thân trên của hai người cơ hồ dán sát bên nhau, đầu y rũ đến bên tai Diệp Lan Tinh, một chút khẽ cắn trụ tiểu xảo mềm mại vành tai, tinh tế nghiền nát liếʍ láp, quỷ dị mà cười khẽ nói: “Sai một đề, cởi một lớp quần áo.”
Diệp Lan Tinh đầu oanh một chút, bên tai bị mυ'ŧ đến tê dại, mặt cũng hồng lên, nâng đôi mắt ướt dầm lên có chút không thể tưởng tượng mà nhìn Giang Kiến Lễ.
Ôn nhu tam ca như thế nào mà lại biếи ŧɦái như vậy.
”Nào, bắt đầu đi.” Giang Kiến Lễ đem bút nhét vào trong tay Diệp Lan Tinh, ở bên tai cậu ái muội mà thổi một hơi, đỡ lưng ghế nhìn chăm chú vào bài viết.
Diệp Lan Tinh tay đều run lên, đầu tai còn phiếm hồng, sau lưng hơi thở mát lạnh của đàn ông rõ ràng, đầu óc cậu hỗn độn thành một mảnh.
Vốn tưởng là cái đề mục này sẽ không xa lạ nào ngờ trong đầu lại chẳng có gì, tuy rằng mới có mười đề, gần như đã muốn làm khó cậu. Nửa giờ qua đi, kiên nhẫn của Giang Kiến Lễ rất nhanh đã tới cực hạn, y thò lại gần hôn cổ tích bạch kiều nộn của Diệp Lan Tinh, muộn thanh nói: “Nên nộp bài rồi, đưa tôi nhìn xem.”
Diệp Lan Tinh cúi đầu, thật cẩn thận mà đem bài thi đẩy qua, cậu trong lòng khẩn trương đến muốn mạng, biết chính mình gần như không có cơ hội chống đối, cởϊ qυầи áo trừng phạt căn bản trốn không thoát đi.
Quả nhiên, Giang Kiến Lễ thực mau nhìn vào bài làm, lại cười nói: “Cởi? Tưởng cậu lần trước cởi một lần rồi mà? Hay là nói, để tôi giúp cậu cởi?” Thời điểm y nói lời này, ngữ khí hẳn rất ôn nhu đi.
Diệp Lan Tinh khóe mắt ửng đỏ, cắn môi dưới càng hiện lên vẻ diễm sắc, con ngươi ướt đẫm mà nhìn Giang Kiến Lễ, giống như là bộ dạng khi bị khi dễ.
Cậu run rẩy vươn tay, chậm rãi cởi chiếc áo ngắn tay ra, vùng ngực trắng nõn lộ ra, hai điểm phấn hồng nổi bật, bả vai gầy hẹp, lại mang theo đường cong ngây ngô mê người.
“Đề hai, cũng sai.” Giang Kiến Lễ khi nói lời này thật giống như một thầy giáo nghiêm khắc, chỉ là vẫn phun ra từ ngữ không đứng đắn.
“Cởi.”
“Aa…” khóe mắt Diệp Lan Tinh lăn xuống giọt nước mắt, hít hít cái mũi, đưa bàn tay trắng bệch đến bên hông, đứng dậy chậm rãi cởi xuống chiếc quần rộng thùng thình.
Nhìn qυầи ɭóŧ màu trắng bao vây toàn bộ mông nhỏ bị lộ ra tới một nửa, làn da đều là trắng hồng, không có một chút thịt thừa dư ra.Bởi vì sợ hãi, động tác cởi của cậu chậm chạp, việc dừng lại giữa chừng làm trong mắt của Giang Kiến Lễ toả ra tức giận, tiểu gia hỏa giơ tay nhấc chân đều giống như là đang câu dẫn, đôi mắt xinh đẹp khóc thút thít cùng thân thể tinh tế tốt đẹp, thật là thuần sắc thuần dục.
Ngữ khí của y ôn nhu mà mê hoặc: “Bảo bối, đề thứ ba cũng không đúng. Mau đem qυầи ɭóŧ nhỏ của cậu cởi ra đi, trừng phạt tiếp theo, tam ca sẽ tự mình động thủ.”
Diệp Lan Tinh biết đồ bảo hộ cuối cùng của chính mình một chút cũng không được che lấp, cậu nức nở, giống như là tiểu sơn dương đáng thương, bị ánh mắt của thợ săn nhìn chăm chú vào, một tấc cũng không rời.
Cuối cùng một chút che lấp cũng bị lột xuống dưới hoàn toàn, đều là bị Giang Kiến Lễ duỗi tay tự mình cởi ra, Diệp Lan Tinh nhu nhược tay nhỏ yếu căn bản không ngăn cản được, chỉ có thể bị ấn chân cởϊ qυầи lót, khϊếp nhược mà để lộ chân tâm tốt đẹp phong cảnh.
Giang Kiến Lễ ánh mắt ngưng lại một chút, nhìn Diệp Lan Tinh xấu hổ mà che khuất khe thịt, cũng không nghĩ tới tiểu thiếu niên mảnh mai đáng yêu sẽ là một người song tính.
Thật là càng muốn bắt lấy người hảo hảo nhấm nháp một phen.
“Như vậy, trừng phạt kế tiếp liền phải do tôi động thủ.” Giang Kiến Lễ ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt lại dán chặt vào chỗ hoa huyệt xinh đẹp co rúm lại kia. Cậu nghẹn ngào mà ngăn cản, hai chân chuyển qua ghế trên, khϊếp nhược mà chậm rãi mở ra hai chân, hoàn toàn để lộ ra phong cảnh tuyệt đẹp ở hạ thân, khóe mắt cậu phiếm đỏ ửng, cắn môi hồng nhẹ suyễn nói: “Tam ca không cần,em…em tự an ủi cho anh xem, buông tha em có được không?”
Thiếu niên ngây ngô mà mở rộng ra chân, rõ ràng là gương mặt hồn nhiên ngây thơ, mà trái ngược lại với động tác dâʍ đãиɠ lại phá lệ câu nhân, liền cắn môi gần như là tính ám chỉ động tác hạ lưu.
Giang Kiến Lễ đảo tới hứng thú, chân dài duỗi ra, ôm cánh tay khẽ cười nói: “Tốt thật đấy, đối với tôi tự an ủi đến cao trào, liền không động vào cậu.”
Một bàn tay của y câu Diệp Lan Tinh vừa mới cởϊ qυầи lót màu trắng lại đây, thong thả mà triển khai, về phần đối với đũng quần đã bị thấm ướt, y dùng tay lướt đi, dùng cái mũi nhẹ ngửi, ngay sau đó phát ra thỏa mãn mà than thở, đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt đỏ ra máu của thiếu niên:
“Nếu thấy tôi liền ướt, cao trào hẳn là sẽ rất nhanh đi, tiểu bằng hữu.”
Động tác ngửi qυầи ɭóŧ của văn nhã tam ca làm thân dưới Diệp Lan Tinh căng thẳng, không chịu khống chế mà chảy ra một đợt dâʍ ŧᏂủy̠, cậu gần như muốn bật khóc thành tiếng, chính mình thật là quá mức dâʍ đãиɠ rồi.
Diệp Lan Tinh không phải không thể tự an ủi, bất quá chỉ là bị nhìn chăm chú vào, thật sự khiến cậu cảm thấy thẹn, ngón tay cậu duỗi xuống, chậm rì rì đẩy ra hai mảnh môi âʍ ɦộ phấn nộn, trúc trắc mà ấn lên phần đầu tiểu thịt đậu hơi hơi lộ ra, chỉ là mới vừa ấn đi lên, trong đầu liền phảng phất có dòng điện xoẹt qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt khẩu đến mức chảy ra dịch nóng.
“Ân ân… Ha a…a…” Diệp Lan Tinh nhỏ giọng rêи ɾỉ, bị buộc ra tới mức nước mắt rơi từng giọt, tiểu huyệt thật sự rất kỳ quái, chỉ là bị chạm vào một chút âm đế như thế nào chảy nhiều nước như vậy, hiện tại phía dưới mông của cậu có chút ẩm ướt.
Hơn nữa thật sự rất thoải mái, muốn……
Giang Kiến Lễ không nhịn được việc cậu dừng lại, ương ngạnh nói: “Tiếp tục.”
Phấn nộn tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trước tiểu huyệt mềm mịn sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ cũng chậm rãi cương cứng. Diệp Lan Tinh mang theo tiếng khóc nức nở tiếp tục dùng ngón tay vuốt sung huyết đầu âm đế, đôi tay bẻ ra hai mảnh môi âʍ ɦộ, một chút cọ lộng, lại bao bọc rồi cọ xát âm đế từ trên đầu xuống phía dưới, thịt viên rất mau bị ma xát đến sưng lên vài phần, trương lên đứng thẳng.
“Ha a a… Thật thoải mái……” Cậu cầm lòng không đậu rêи ɾỉ ra tiếng, muốn kẹp chặt hai chân đang cọ xát vào, trước nay còn không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ tự an ủi quá mức như thế này, cậu giống như bị người thị gian, huyệt nhỏ không nhịn được lại chảy ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ, dính ướt hết ngón tay của cậu.
Giang Kiến Lễ tiếp tục chỉ huy: “Đừng cong chân, để tam ca nhìn xem, tôi muốn nhìn tiểu da^ʍ huyệt phun nước của cậu, rất xinh đẹp có phải hay không?” Ngữ khí của y rất là mềm mỏng, vật khổng lồ giữa hai chân bị quần tây che đậy, phình phình trướng trướng mà lại cương cứng.
Thân thể Diệp Lan Tinh run rẩy, trúc trắc mà khảy môi âʍ ɦộ từng tí một, giống như là đùa bỡn với cái vỏ ngọc trai, đem nó mở ra lại khép lại, âm huyệt phát ra thanh âm lép nhép, âm đế cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đong đưa.
Ngón tay Diệp Lan Tinh vừa trượt xuống, hai ngón tay hoạt động rồi tới huyệt khẩu, hơi thăm dò mà vào một đốt ngón tay một. Giống như là có lực hấp dẫn, huyệt đạo mềm mại bắt đầu liếʍ mυ'ŧ hoan nghênh hai ngón tay, dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nhép mà dụ dỗ đầu ngón tay tiếp tục tiến vào, kɧoáı ©ảʍ tê dại theo tiểu huyệt dâng lên, cậu nhịn không được nhỏ giọng thở dốc lên.
Đúng lúc này, Giang Kiến Lễ lại đột nhiên duỗi tay ra ấn thật mạnh lên tiểu thịt đậu sưng đỏ, song trong lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm huyệt đạo mềm mại ngay tức khắc co rút lại, kẹp chặt khiến Diệp Lan Tinh thút tha thút thít mà nức nở rồi lại cao trào.
Dâʍ ŧᏂủy̠ róc ra róc rách phun ra, thậm chí còn bắn lên trên quần tây của Giang Kiến Lễ.
Tay cậu vô lực mà rũ xuống ghế, hốc mắt rơi xuống từng giọt nước mắt, chưa bao giờ cậu có thể cảm nhận kɧoáı ©ảʍ làm cậu sướиɠ đến trong nháy mắt mất đi ý thức.
Ngón tay Giang Kiến Lễ vẫn còn ấn trên âm đế của cậu, mà cậu cũng không sức lực đẩy để ra, tiểu huyệt sinh nhiệt bừng bừng mà nhảy lên, độ ấm nóng rực. Diệp Lan Tinh hôm nay là trốn không thoát trong lòng bàn tay của thợ săn.
[Bị tam ca liếʍ huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ngừng•phá thân khai bao vừa thao tao huyệt vừa làm đề.]
Những nơi yếu ớt của Diệp Lan Tinh đều lộ ra bên ngoài, ánh mắt ướt dầm dề thập phần khiến người ta muốn khi dễ, cậu vẫn còn đắm chìm ở trong dư vị của cao trào vô pháp tự kiềm chế. Nước mắt vô lực mà từ khóe mắt chảy xuống dưới, ghế cũng ướt thành một mảnh, tiểu huyệt lúc đóng lúc mở như đang hô hấp, dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp chảy xuống .
“Cãi miệng nhỏ phía dưới thật là so với cậu còn chảy nhiều nước hơn, Tiểu Tinh à, phía trên ghế đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu đó.” Giang Kiến Lễ thỏa mãn mà nhìn, ngữ điệu vừa thong thả vừa văn nhã.
Diệp Lan Tinh hơi hơi cúi đầu, cảm thấy thẹn mà muốn duỗi tay lấy giấy lau khô, lại bị Giang Kiến Lễ đột nhiên nắm lấy một đoạn tay, ánh mắt y đong đưa, tiểu động vật dường như nghẹn ngào nói: “Tam ca buông em ra được không, em...muốn, em muốn lau khô.”
“Được, Tiểu Tinh của chúng ta chịu uỷ khuất ủy rồi, để anh giúp em lau khô có được không?” Giang Kiến Lễ tự nhiên không có cho cậu từ chối đường sống, trực tiếp tiến đến duỗi tay đem Diệp Lan Tinh ôm tới rồi đặt trên mặt bàn.
Chợt bay lên không lại rơi xuống, mông nhỏ phía dưới còn ướt nhẹp, Diệp Lan Tinh sợ tới mức im bặt, dùng sức túm chặt ống tay áo của Giang Kiến Lễ, hai chân vô lực ở không trung đong đưa hai cái, lại thẹn mà nói: “Sẽ đem cái bàn làm dơ, em có thể chính mình sát……”
Giang Kiến Lễ không nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm mà đảo qua Diệp Lan Tinh cùng hai chân trắng nõn, trên tay động tác không dung cự tuyệt, cầm chặt lấy cổ chân tinh tế, một tấc bẻ hai chân của cậu ra, thẳng cho đén khi một lúc sau, hoàn toàn cong thành một chữ M.
“Không cần, không cần……” Diệp Lan Tinh như là ý thức được điều gì, muốn về lùi phía sau, bị nghẹn cổ giống như chịu nhục nhã mà run rẩy, thanh âm gần như sắp khóc mang theo nước mắt.