Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta

Chương 145: Rốt Cuộc Cũng Tìm Được Cơ Hội Báo Thù

Miêu Diệu nói lời thấm thía, "Động kinh không chỉ càng khỏe mạnh, huống chi sinh mệnh lại định ở chỗ động kinh, ví như động kinh kinh một chút, như trẻ lại mười năm..."

Quý Ngữ Hàm nháy mắt khóc ròng, quả nhiên là người một nhà mà, Diệu Diệu động kinh lại rất biết cách che giấu ...

Không Không lại còn nhăn mày, "Ngươi sử dụng nhiều từ như vậy... Các ngươi gọi là gì?"

"Liên từ?"

Miêu Diệu rất cao thâm cười, "Ta chỉ là cảm thấy nói như vậy có vẻ càng động kinh."

"Phải không?"

Không Không còn thật sự bắt đầu cân nhắc vấn đề này, "Đi, chúng ta nghiên cứu một chút đi."

Vì thế hai người trước đó còn rối rắm vấn đề hưu thư rốt cục cũng tìm được tiếng nói chung, cũng rất hài hòa cùng nhau rời đi...

Mọi người không nói gì nhìn bóng dáng bọn họ, sau đó Phi Phi lắc đầu thở dài, "Động kinh, không hổ là mối liên kết giữa hai tâm hồn!"

"..." Quý Ngữ Hàm che mặt khóc lớn, đây là chuyện gì vậy nè...

Nàng kéo kéo Đoan Mộc Ly, "Không bằng chúng ta đến tiên giới ở vài ngày đi."

Ô, nàng muốn rời xa những người này, ổn định lại thần kinh nhỏ bình thường của nàng...

Đoan Mộc Ly quả thật mang Quý Ngữ Hàm đến tiên giới, nhưng những người khác cũng đều theo giúp vui ...

Đương nhiên, dưới uy hϊếp của Đoan Mộc Ly, mấy người bọn họ cũng không dám tới động kinh trước mặt Quý Ngữ Hàm, chỉ ở trong tiên giới đánh tới đánh lui.

Sau đó, sự việc liền đã xảy ra...

Nói rằng có một ngày, bọn họ vừa vặn động kinh đến bên cạnh đá cầu nguyện, Phi Phi nhìn về phía Không Không rống lên một câu "Lăn đi" ~ (LPH: ta nghĩ là ‘cút’, nhưng thế lại không hợp với tình huống phía sau ^^)

Sau đó Không Không tựa như một viên thịt một đường lăn đi mất...

Mọi người đều không nói gì nhìn trời, nghĩ rằng sau mấy ngày luận bàn cùng Miêu Diệu, công lực động kinh của Không Không đã nâng cao.

Bất quá ngay sau đó bọn họ chợt nghe thấy ——

"Sao lại thế này! Ta không ngừng lại được!"

Mọi người đều hoảng sợ, vội vàng chạy tới, muốn chặn viên thịt viên đang không ngừng lăn về phía trước lại.

Ngăn cản thì cứ ngăn cản, nhưng Không Không chỉ không thể tiến tới mà thôi, vẫn giống viên thịt không ngừng lăn qua lộn lại tại chỗ...

Mọi người kinh ngạc, "Phi Phi, lúc ngươi động kinh cũng nhân tiện rút gân?"

"... Lăn đi!"

Vì thế mọi người đều lăn...

Một đám thịt viên ở tiên giới lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, tiên giới vốn đã ít thần tiên, chỗ đá cầu nguyện này lại càng hẻo lánh...

Hiện tại rốt cục bọn họ cũng hiểu được cái gì là "Gọi nát cả yết hầu cũng không ai để ý" ...

Giận, sớm biết hôm nay, lúc trước bọn họ cũng sẽ không cười lạnh châm biếm!

"A... Ta muốn dừng lại!"

Lăn lâu nhất Không Không nhịn không được rít gào.

Sau đó hắn liền dừng lại...

Sau khi ngẩn ngơ, những người khác cũng học theo rít gào, "Ta muốn dừng lại!"

Thực thần kỳ, lời nói của bọn họ lúc đó liền thật sự ứng nghiệm.

Thần kỳ như vậy?

Phi Phi phản ứng rất nhanh nhìn về phía Không Không nói, "Lại lăn tiếp cho ta ~"

Vì thế Không Không liền lại bắt đầu lăn...

"Ta muốn dừng lại!"

Rít gào xong, Phi Phi hô to, "Những người khác đều lăn cho ta!"

Trải qua một đoạn hỗn loạn thịt viên đại chiến xong, Đoan Mộc Hồng mở miệng kêu ngừng.

"Tất cả đừng náo loạn! Đã quên Ngữ Hàm từng nói sao? Muốn hiểu rõ một hiện tượng phải nhìn vào bản chất của nó!"

"Bản chất gì? Không phải hể nói là có thể ứng nghiệm sao?"

Không Không chỉ thuận miệng hỏi, nhưng mọi người nghe được đều sửng sốt.

Đúng vậy, chính là bản chất này!

Bọn họ đã náo qua các nơi trên tiên giới, cũng không phải lần đầu tiên nói như vậy, nhưng chỉ hôm nay mới xuất hiện tình huống này.

Về phần nơi đặc thù này...

"Đá cầu nguyện?!"

Mọi người đồng thời ý thức được đây là vấn đề mấu chốt.

"Tiên đế lại nhốt chính mình ở bên trong sao?" Phi Phi đoán.

"Làm sao có thể? Mọi người đều biết rõ chân tướng, không ai đến cầu nguyện, hơn nữa tiên đế hiện đang vội vàng theo đuổi nương tử, làm sao có thời gian đến quản khối đá cầu nguyện này?"

Chẳng lẽ...

"Đá cầu nguyện khôi phục bình thường?" Mọi người cũng không dám tin hỏi.

Phi Phi lập tức làm thí nghiệm, "Ta muốn một ly trà nóng!"

Mọi người thấy hoa mắt, trong tay Phi Phi liền xuất hiện một ly trà nóng.

"... muốn con thỏ?"

Một con thỏ trắng mập mạp xuất hiện bên chân bọn họ.

Mọi người cảm thấy vô cùng thần kỳ, thí nghiệm hỏi, "Muốn trời mưa?"

Một đám mây đen thổi đến, trời đất tối đen nổi mưa rầm rầm.

"Thật đúng là khôi phục bình thường!" Mọi người hoan hô.

"Đi, đi nói cho người khác!"

"Chậm đã!"

Dạ Cẩm gọi bọn họ lại, âm hiểm cười, "Bây giờ còn chưa thể nói!"

Dạ Cẩm vô cùng cao thâm, "Nửa đời sau của chúng ta, liền trông cậy vào khối đá cầu nguyện này!"

"Ý ngươi là..."

Vẻ mặt mọi người từ nghi hoặc đến tỉnh ngộ, hắc hắc hắc...

Đúng vậy, Đoan Mộc Ly lợi hại, cũng không thể lợi hại hơn đá cầu nguyện thần kỳ!

"Không bằng chúng ta ước nguyện, để hắn trở nên ngu ngốc vài ngày!"

Đoan Mộc Hồng nhíu mày, "Không thể độc ác như vậy, sao các ngươi lại có thể phúc hắc như vậy?"

Aizzz, chẳng phải bọn họ bị tra tấn mà oán khí quá nặng sao?

Thấy Đoan Mộc Hồng lời lẽ nghiêm khắc như vậy, mọi người đều sám hối một chút.

Nhưng mà...

Từ nhỏ Đoan Mộc Hồng đã bị đệ đệ hắn tra tấn, chẳng lẽ không muốn báo thù?

Còn đang nghi hoặc, Đoan Mộc Hồng đã mở miệng ——

"Nói là báo thù, kỳ thật cũng chính là náo loạn, vài ngày rất nghiêm trọng, một ngày thôi!"

"..." Mọi người do dự, "Cũng đúng!"

Một ngày thì một ngày, so ra cũng không nên quá quyết liệt!

Nói là làm, mọi người đều chuẩn bị lừa Đoan Mộc Ly đến.

Đoan Mộc Hồng còn đứng tại chỗ, "Ừ, để hắn biến thành ngu ngốc một ngày ~ "

Một loạt âm thanh ngã xuống đất "rầm rầm"...

Mọi người run run quay đầu nhìn hắn, "Hai người các ngươi quả nhiên là huynh đệ!"

Bọn họ chỉ nói là biến ngu đi một chút, hắn liền trực tiếp làm cho người ta biến thành ngu ngốc!

Phương pháp báo thù như thế thực nghiêm trọng...

Mọi người cảm thấy không sai ~

Nhưng Đoan Mộc Hồng còn có việc muốn nói, "Không thể cứ dễ dàng như vậy! Ánh mắt Đoan Mộc Ly rất xảo quyệt, vừa thấy vẻ mặt chúng ta hưng phấn chắc chắn sẽ biết là có vấn đề!"

Vậy làm sao bây giờ?

Bảo bọn họ ngưng cười?

Làm sao có thể? Tích tụ oán khí lâu như vậy rốt cục cũng có thể phát tiết, bọn họ không trực tiếp cười đến động kinh đã là thực bình tĩnh rồi!

Vì thế nhiệm vụ này liền rơi lên người Mặc Kỳ Thụy có khuôn mặt khối băng...

Khối băng đương nhiên cũng thật cao hứng, nhưng khối băng cao hứng hay mất hứng cũng không nhìn ra được, dù sao đều trương ra gương mặt lạnh...

Mang theo hy vọng của mọi người, khối băng lên đường chinh chiến.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, mọi người đã nhìn thấy thời khắc chính mình báo thù rửa hận, đều chảy xuống nước mắt vui mừng.

Không Không cảm khái nhìn ra phương xa, làm ra bộ dáng cảm thán, "A! Một ngày này, ta, đợi đã thật ~~~ lâu!"

————

Lập tức có thể báo thù lớn, tâm tình mọi người đều vui vẻ như nhau, cho nên không ai ngăn cản Không Không động kinh.

Rốt cục có cơ hội phát huy, Không Không lại ngẫu hứng "đọc diễn cảm" mấy bài thơ tủ, cảm xúc hưng phấn cũng khiến cho động vật nhỏ đều lã chã rơi lệ, chạy đi chạy lại như điên.

Kết thúc xong, chỗ của Không Không rốt cuộc cũng không tìm thấy bóng dáng động vật nhỏ nào... Khụ, việc này nói sau đi.

Lúc Mặc Kỳ Thụy đi tìm Đoan Mộc Ly, đã điều chỉnh khuôn mặt thành khối băng hoàn mỹ, ngay cả ánh mắt tinh tường như Đoan Mộc Ly cũng không nhìn ra sơ hở gì.

Lúc bọn họ sắp tiếp cận đá cầu nguyện, bọn Phi Phi đã sớm núp vào, miễn cho việc vẻ mặt của mình có vấn đề, có thể khiến hắn sinh nghi.

Nhưng mà...

Đá cầu nguyện có chỗ bất đồng, Mặc Kỳ Thụy đột nhiên gọi hắn đến đây, việc này vốn có vẻ khả nghi.

Nhưng chuyện nhỏ như vậy lại bị bọn họ xem nhẹ ...

Hiện tại là mùa đông, trên mặt đất có tuyết, dấu chân đều có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Cho nên Đoan Mộc Ly liếc mắt một cái liền nhìn ra nơi này từng có một đám người, hơn nữa dấu chân lại hỗn độn, hẳn là bọn họ đã ngừng lại đùa giỡn ở chỗ này.

Nghĩ như vậy, Đoan Mộc Ly quét mắt nhìn đá cầu nguyện xa xa, mỉm cười dừng bước.

Muốn tâm nguyện trở thành sự thật, phải đứng ở bên cạnh đá cầu nguyện một khoảng cách nhất định mới được.

Hiện tại hắn còn chưa tiến vào phạm vi ứng nghiệm, lại đột nhiên không chịu đi nữa, trong lòng Mặc Kỳ Thụy lo lắng, hắn phát hiện điều gì sao?

Không thể nào, mặt của hắn tuyệt đối không có sơ hở.

Khối băng đang nghĩ phải làm thế nào thực tự nhiên mà thúc giục Đoan Mộc Ly tiếp tục đi tiếp...

Đang nắm tay Quý Ngữ Hàm, Đoan Mộc Ly đột nhiên vọt đến trước đá cầu nguyện, thực bình tĩnh cười ——

"Mọi người mặc váy cỏ khiêu vũ đi." (ặc)

Bởi vì có Quý Ngữ Hàm ở đây, hắn lại bỏ thêm một câu, "Mặc thêm váy cỏ là được, không cần cởϊ qυầи áo."

"..." Quý Ngữ Hàm nhìn Đoan Mộc Ly vừa mới rời đi đã trở lại bên người, co rút một chút.

Nhưng nàng lập tức liền mãnh liệt co rút...

Đoan Mộc Ly mới vừa trở về, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đám người...

Một đám người mặc váy cỏ...

Mặc váy cỏ, một đám người khoa trương vặn vẹo...

Ô...

Quý Ngữ Hàm không nhịn được, che mặt khóc ròng, Đoan Mộc Ly lại còn ôm nàng, cười đến thực bình tĩnh.

"... Đoan Mộc Ly!"

m thanh tràn ngập tức giận cùng oán khí, bất quá người thì... nhiệt tình dào dạt xoay xoay.

"Ngươi rất..." Xoay...

Mọi người nói gì cũng không dứt khoát, thân thể chỉ có thể không chịu khống chế mà xoay đến xoay đi.

Nước mắt hối hận chảy ròng ròng trên mặt bọn họ ——

Vừa rồi sao bọn họ chỉ nghĩ đến việc làm cho người khác lăn?

Sao bọn họ không nghĩ tới ý "tốt" mặc váy cỏ khiêu vũ này?!

Nhảy nhảy, mọi người liền bình tĩnh.

Thì sao chứ?

Dù sao cũng đều là động kinh, rất động kinh và siêu cấp động kinh có khác nhau sao?

Kệ đi, coi như là biểu diễn ~

Vì thế một đám người thực bình tĩnh tiếp tục khiêu vũ...

Động kinh, kỳ thật có thể rèn luyện lòng người, để ý chí thừa nhận năng lực hoạt động hạng nhất...

Mặc kệ màn khiêu vũ này, dắt Quý Ngữ Hàm, Đoan Mộc Ly đi đến đá cầu nguyện.

"Xem ra là nó đã có thể cho phép ước nguyện bình thường lại rồi."

A?

Quý Ngữ Hàm buông tay che mặt, sờ sờ đá cầu nguyện, "Không phải nói hỏng thật lâu rồi sao?"

"Lúc ấy không phải là vì cục than nhỏ bỏ đi nên mới hỏng sao?"

"Đúng, nói không chừng ngươi về đến nên nó liền khôi phục bình thường."

Bởi vì bình tĩnh, hơi thở của mọi người đều khôi phục vững vàng, đã có thể nói chuyện dút khoát.

Cho nên bọn họ liền như vậy mà vặn vẹo vây đến bên cạnh đá cầu nguyện, gia nhập thảo luận...

Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run rẩy nhìn bọn họ, "Các ngươi..."

Mọi người nổi giận, "Làm sao vậy? Khó coi?"

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, lập tức gật đầu, "Đẹp lắm đẹp lắm, thật là đẹp mắt..."

Phi Phi hoài nghi nhìn nàng, "Đẹp mắt chỗ nào? Nói cụ thể xem!"

"Chính là!"

Không Không cũng phụ họa, "Nói cho chúng ta nghe xem, có phải ngươi thực biết thưởng thức hay không!"

"..." Thưởng thức...

Quý Ngữ Hàm khóc lớn, nhìn bọn họ xoay đến vặn vẹo, liều mạng tìm kiếm từ ngữ thích hợp.

"Cái kia, các ngươi nhảy thật sự... Lay động... Lay động ra tư thế..."

Ô, nàng khinh bỉ chính mình!

Nghe xong lời của nàng, mọi người lộ vẻ nghiêm túc.

Hai mắt Quý Ngữ Hàm đẫm lệ nhìn bọn họ, chẳng lẽ không hài lòng với từ này?

Ô, đừng lại tra tấn nàng như vậy chứ!

Nghiêm túc xong, Phi Phi là người đầu tiên vừa xoay vừa gật đầu, "Nói rất đúng, chính là lay động ra tư thế!"

"Ừ, Quý tiểu thư, ngươi thật biết thưởng thức ~" Không Không cũng khen ngợi nàng.

"..."

Ô, để thiên lôi tới giáng sét mãnh liệt chút đi!

Bọn họ náo loạn, Đoan Mộc Ly luôn luôn đánh giá đá cầu nguyện trước mặt.

Sau đó hắn gõ gõ vách đá, "Lần trước Quả Quả trở về, đá cầu nguyện cũng không khôi phục bình thường, hẳn là không phải vấn đề của nàng."

"Vậy ngươi nói là bởi vì sao?"

Đoan Mộc Ly lại gõ gõ vách đá, "Có người không?"

"Có nha."

Khối đá lớn lập tức vỡ ra một khe nhỏ, đầu nhỏ của Oa Nhi chui ra...

Mọi người ngẩn ngơ, "Oa Nhi, vừa rồi là ngươi làm cho nguyện vọng của chúng ta trở thành sự thật?"

"Không có nha."

Oa Nhi vô tội nháy nháy mắt, "Ta không biết nên làm thế nào nha."

"Trong tảng đá còn có ai?"

"Còn có Trong Suốt nha."

Tiểu Trong Suốt?

Tiểu gia hỏa kia luôn ngủ, cũng không thể dư hơi chạy tới giúp bọn hắn thực hiện nguyện vọng.

Cho nên...

"Oa Nhi, hai người các ngươi ra trước đi." Đoan Mộc Ly cười nói với nàng.

"Được nha."

Oa Nhi chui trở về, trong nháy mắt lại mang theo Tiểu Trong Suốt đang ngủ đi ra, nhảy lên trên tay Quý Ngữ Hàm đang mở ra.

Thử lại lần nữa.

Ngay lúc mọi người khẩn trương chờ mong, Đoan Mộc Ly mở miệng, "Có thể dừng lại."

Không có phản ứng, đám người vẫn mặc váy cỏ khiêu vũ.

"Ta muốn dừng lại!" Phi Phi cũng mở miệng.

Vẫn không phản ứng.

Chẳng lẽ thực giống như bọn họ nghĩ?

Khối đá cầu nguyện này thực là vì có Oa Nhi cùng Tiểu Trong Suốt tồn tại mới có được năng lực thần kỳ?

"Oa Nhi, ngươi lại trở về thử xem."

"Được nha."

Để Tiểu Trong Suốt lại, Oa Nhi tự mình quay về trong tảng đá.

Nhưng chờ bọn hắn lại thí nghiệm một lần nữa, nguyện vọng vẫn không trở thành sự thật.

Chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai?

Kỳ vọng quá cao, mọi người đều bị sự thật như vậy đả kích vô cùng buồn bực.

Chỉ có Đoan Mộc Ly vẫn thực bình tĩnh, nhặt Tiểu Trong Suốt đang ngủ lên, cũng thả vào bên trong khối đá.

"Có thể dừng lại."

Giống như kỳ tích, một đám người vừa rồi còn nhiệt liệt vặn vẹo lập tức ngừng lại, váy cỏ mặc trên người bọn họ trước đó cũng không cánh mà bay.

"..." Một đám người mờ mịt ngơ ngốc.

Đại khái sau vài giây ——

"Thành công!"