Đoan Mộc Ly cười giải thích với nàng, "Luật pháp của Đại Lương quốc có vẻ thiên về bảo vệ... chính là nhóm người được cho là yếu thế."
"Hiểu được hiểu được." Quý Ngữ Hàm gật đầu.
"A... Nhân ~~~ sinh!"
Không Không phát ra một tiếng cảm thán than thở, mạnh mẽ quay lưng… đi.
Đoan Mộc Ly không để ý tới hắn, tiếp tục nói, "Trong chuyện hưu thư này cũng vậy, giữa hai vợ chồng ai yếu thế hơn mới có thể viết hưu thư."
"..."
Quý Ngữ Hàm nháy mắt nửa ngày, nói cách khác hiện tại Miêu Diệu đã mạnh mẽ hơn Không Không rồi sao?
Giống như mọi người, nàng ngưỡng mộ nhìn Miêu Diệu, "Diệu Diệu, ngươi làm sao mà ..."
Nếu nhớ không lầm, tuy rằng Không Không động kinh, những vẫn là hoàng đế...
Miêu Diệu có chút cảm khái, "Việc này nói ra thật dài..."
"Không vội không vội, ngươi chậm rãi nói, chúng ta đang nghe!"
Mọi người vừa nói vừa bận rộn chạy tới chạy lui, chờ nói xong bọn họ đã dọn xong cái bàn cùng mâm đựng trái cây, trong tay còn cầm theo một bọc nhỏ hạt dưa...
Không Không vẫn đang duy trì tư thế thẳng lưng trước đó, nghẹn ngào nói, "Các ngươi không đồng tình với đồng loại..."
"Không Không, ngươi muốn oán trách cũng nên xoay qua đây mà oán trách, bằng không có vẻ rất không khí thế."
"Ta cũng muốn xoay qua!"
Bi phẫn nói xong, Không Không tạm dừng một chút, "Không phải tại động tác vừa rồi quá mạnh, bẻ gãy cổ sao!"
Khinh bỉ xong xuôi, mọi người cũng không nhìn hắn, "Được rồi, Miêu Diệu, ngươi nói đi."
"... Các ngươi là đồ không có lương tâm, giúp ta vặn về đi!"
"Như vậy thực phiền toái, trực tiếp vặn gãy nó là được!"
Mọi người nâng cánh tay xắn tay áo tiến lên "Giải cứu" hắn
"Không nên không nên!" Miêu Diệu vội vàng ngăn cản.
Không Không chảy nước mắt cảm động xuống.
Lúc hoạn nạn mới thấy chân tình, rốt cuộc Miêu Diệu vẫn có lương tâm hơn bọn hắn!
Miêu Diệu vội vàng chắn ở trước mặt mọi người, "Các ngươi vặn gãy cổ hắn, ai tới viết hưu thư cho ta?"
"..." Nước mắt nảm động xuống đài, đổi thành nước mắt bi phẫn lên sân khấu...
Nắm lấy cổ của mình, Không Không cố sức xoay đầu lại, "Các ngươi muốn nghe chuyện xưa? Được, ta kể cho các ngươi!"
Cổ vừa vặn lại có hơi méo, đúng lúc xứng với bộ dáng không muốn nhìn thẳng vào hiện thực của Không Không.
Vặn vặn cổ hắng hắng giọng, giọng Không Không âm trầm, bắt đầu nhớ lại, "Đã rất nhiều năm, ta ~~~ cũng từng ôm ấp giấc mộng, phải làm một ~~~ người, bình, thường!"
"..."
Mọi người không kiên nhẫn được đánh hắn choáng váng, sau đó bình tĩnh vuốt vuốt ống tay áo, "Miêu Diệu, vẫn là cô nói đi."
Miêu Diệu tỏ vẻ ngạc nhiên, "Động tác của các ngươi giống như thường xuyên luyện tập vậy đó."
"Đúng, chúng ta thường xuyên rèn luyện thân thể như vậy."
"..." Miêu Diệu thán phục.
Không Không đã hôn mê, nhiệm vụ nhớ lại chuyện cũ đương nhiên liền đặt trên đầu nàng, may mà Miêu Diệu là một người bình thường, có thể khiến thần kinh mọi người giảm bớt căng thẳng một chút.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của mọi người, nàng bắt đầu kể lại từ nguyên nhân hai người thành thân.
"Năm đó lúc ta xuyên qua liền rơi lên giường Tư Đồ Không, xui xẻo là... Lúc ấy Thái Hậu đang tận tình khuyên bảo hắn cưới vợ, cho nên ta liền trúng thưởng ‘thân phận hoàng hậu trời ban cho hắn’."
"..."
Mọi người đồng tình nhìn nàng.
Vừa xuyên qua, chưa quen với cuộc sống lại gặp phải phu quân động kinh như Không Không, nàng ta thật không dễ chịu gì.
"Việc hôn nhân này liền định như vậy, Thái Hậu vô cùng vui vẻ, dưới yêu cầu mãnh liệt của ta, Tư Đồ Không không trực tiếp đá văng ta đi, mà theo ta nói chuyện."
"Ngươi yêu cầu thế nào?" Mọi người có vẻ tò mò.
"... Ta nói mọi người đều là người trưởng thành rồi, hẳn là nói chuyện bằng thực lực."
"Ngươi biết võ công?" Quý Ngữ Hàm ngạc nhiên hỏi.
Miêu Diệu xoa trán, "Ta dùng chiêu bao kéo búa."
"..."
Mọi người co rút một chút, sau đó cổ vũ nàng, "Có thể thắng kéo búa bao cũng không tệ, cho thấy vận khí ngươi tốt."
Miêu Diệu cảm thấy vẫn nên ăn ngay nói thật, "Kỳ thật ta đã giở trò, lúc ấy ta ra ‘giếng’."
Cho nên nếu Không Không ra búa hoặc kéo, đều lọt vào bên trong ...
Mọi người lại co rút một chút, "Vậy hắn ra bao thì sao? Không phải sẽ bao giếng lại sao?"
"..." Miêu Diệu uống trà nhìn trời.
Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười cười, "Bao quá nhỏ, cũng lọt xuống."
"... Hắn nói đúng." Miêu Diệu gật đầu thừa nhận.
Mọi người run rẩy nhìn nàng, thực không phải người bình thường mà...
Nhưng Không Không có thể bị loại lý do này thuyết phục... Aizzz, chỉ số thông minh...
Miêu Diệu tiếp tục nhớ lại, "Hai chúng ta nói chuyện nửa ngày, sau đó phát hiện kỳ thật hắn không muốn cưới ta, ta cũng không muốn gả cho hắn, nhưng ta có thể giúp hắn ngăn cản Thái Hậu, hắn có thể giúp ta giải quyết ấm no, cho nên chúng ta quyết định hợp tác một chút, giả thành thân."
Mọi người gật đầu, đây không phải rất tốt sao?
Vậy sao sau đó Không Không lại còn bị dọa phải trốn thoát?
Đối mặt với đôi mắt nghi hoặc của mọi người, Miêu Miêu bình tĩnh, "Ngày thành thân, Thái Hậu trừng trừng nhìn chúng ta uống rượu giao bôi, nghe nói... Tiểu Mễ, hay là ngươi đến kể đi."
Từ kinh nghiệm bản thân sau màn diễn kia, Tiểu Mễ đồng tình nhìn Không Không vẫn còn ngất.
"Buông ly rượu, chưa kịp nói câu gì, hoàng hậu nàng không hề báo trước ... Liền lột sạch Không Không, chúng ta đều không kịp ngăn cản."
"..." Mọi người bị chấn động, thâm tàng bất lộ mà...
Miêu Diệu không cho là đúng, "Đó là do ta uống say, trước đó ta cũng không biết tửu lượng của mình kém như vậy, nhưng mọi người đều không tin có người uống một chén là có thể say."
"Đúng vậy, lúc ấy tất cả chúng ta đều không tin, Không Không thừa dịp chúng ta không chú ý, bỏ chạy suốt đêm."
"Bỏ chạy suốt đêm?"
Mọi người khinh bỉ nhìn Không Không, một đại nam nhân mà năng lực thừa nhận lại kém như vậy!
Tiểu Mễ đồng tình giải thích hộ Không Không, "Lúc ấy mọi người đều muốn náo động phòng, cho nên... Kêu tất cả mọi người trong cung đến xem."
Cũng chính là tương đương với nhìn thấy Không Không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ một lần...
"Khụ." Mọi người hắng hắng giọng, sau đó thế nào.
Miêu Diệu cũng thực hối hận, "Ta thực không cố ý, vì việc này ta sám hối một năm."
Tiểu Mễ gật đầu, "Sau khi Không Không chạy, ta vốn muốn hả giận giúp hắn, sau đó chúng ta làm một thí nghiệm, phát hiện hình như hoàng hậu uống say thực sự liền có tật xấu cởϊ qυầи áo người khác."
Miêu Diệu kinh ngạc, "Ta lại uống say khi nào? Ta lột sạch ai?"
"... Ta vụиɠ ŧяộʍ bỏ rượu trong bữa tối của ngươi, còn bảo cung nữ cùng thái giám đều rời đi."
"Kết quả ra sao?" Miêu Diệu thực khẩn trương, chỉ e thảm kịch của Không Không lại trình diễn.
Tiểu Mễ đen mặt, cảm thấy nhớ lại chuyện cũ có chút đáng sợ, "Kết quả không tìm thấy người... Ngươi liền lột sạch cả một mâm quả cam."
——————
"..." Mọi người sợ hãi than, thật là một... người kiên cường mà ~
Miêu Diệu ho khan hai tiếng, "Khụ, ta tiếp tục kể nhé."
"Được, tiếp tục đi! Vậy sao giờ ngươi còn mạnh mẽ hơn Không Không?"
"Việc này..."
Miêu Diệu không thể bình tĩnh uống trà, "Không phải là do ta phái sám hối sao? Cảm thấy mình nên biểu hiện thật tốt, sau đó liền biểu hiện thật quá tốt..."
"..." Có ý gì?
Miêu Diệu lại hắng hắng giọng, "Thái Hậu lão nhân gia bà ấy cảm thấy có vẻ ta thích hợp làm hoàng đế."
"..." Mọi người hóa đá.
Quý Ngữ Hàm run lên một chút, "Diệu Diệu, ngươi mạnh mẽ thật rồi..."
"Kỳ thật phương pháp này đều do ta sao chép, trước đó ta có xem một quyển sách nổi tiếng là Tư Trì Thông Giám, aizzz, còn là bản tự thoại, kỳ thật ta căn bản không biết gì về lịch sử!"
"Ta cũng từng xem qua!"
Quý Ngữ Hàm kích động, "Ta xem là bản hoàn chỉnh, quyển Bách Dương gì đó! Nhưng xem xong thì cái gì ta cũng không nhớ rõ..." Ô.
Nhưng mà nhìn lão công nhà mình ở bên người xem...
Ô, cho dù cái gì cũng nhớ kỹ, nàng cũng không thể mạnh mẽ hơn Đoan Mộc Ly... Ô.
Những người khác cắn răng, "Lạc đề!"
"Khụ." Hai người hiện đại đồng thời hắng giọng, ngồi nghiêm chỉnh.
Miêu Diệu tiếp tục nói, "Sau đó cũng không có gì, ta không đồng ý, nhưng hiện tại đại đa số việc triều chính đều do ta xử lý..."
Những người khác run rẩy hỏi nàng, "Vì sao không đồng ý?"
Miêu Diệu thực bình tĩnh, "Làm Hoàng Thượng còn phải bò dậy lâm triều, rất vất vả."
"..." Mọi người bị đánh bại.
Phi Phi lắc tỉnh Không Không, sau đó hỏi Miêu Diệu, "Ly hôn với Không Không xong, ngươi có tính toán gì không?"
"Vẫn ở lại hoàng cung thôi."
Mọi người ngạc nhiên, "Ngươi vội vã muốn hưu thư như vậy, còn tưởng rằng ngươi muốn xuất cung đi chơi."
"Ta chỉ không muốn lưu lại thân phận đã kết hôn thôi."
Miêu Diệu cười tủm tỉm, "Nhưng mà tay nghề của ngự trù thật sự quá tốt, ta luyến tiếc rời đi."
Phi Phi đồng tình vỗ vỗ bả vai Không Không, "Bạn hữu, sức quyến rũ của ngươi còn không bằng một món ăn, ngươi thật bi kịch."
"Nói bậy!"
Đặt mạnh ly trà xuống, Không Không thực hào khí vỗ cái bàn, "Nàng là hoàng hậu, ăn cơm làm sao có thể chỉ ăn một món!"
"..." Mọi người không nói gì nhìn hắn, "Cho nên?"
"Cho nên ta không bằng một bàn đồ ăn! Không phải một món!"
"..." Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn hắn, khác nhau lắm sao...
Phi Phi còn đang nhíu mày, thực nghiêm túc, "Cục than nhỏ, không phải ngươi từng nói có cái loại gọi là dầu cá gì đó, có thể bổ não?"
"..." Quý Ngữ Hàm che mặt rơi lệ, những người khác lại còn nhìn Không Không, không ngừng gật đầu.
Hắn quả thật nên ăn nhiều đồ bổ một chút...
Miêu Diệu giúp Không Không nói chuyện, "Nghe nói hắn chỉ cần vừa lên triều sẽ khôi phục thành người bình thường."
Ừ, thật ra bọn họ tin tưởng điều này, bằng không Đại Lương quốc hẳn là đã sớm diệt vong.
Không Không thực tức giận, "Kỳ thật bình thường ta cũng là người bình thường! Là nhãn lực của các ngươi không tốt!"
Nói xong hắn nhìn về phía Quý Ngữ Hàm - người thiện lương nhất trong nhóm, "Quý tiểu thư, ngươi nói đúng không hả?"
"..." Quý Ngữ Hàm thật sự không đành lòng đả kích tâm hồn động kinh của hắn.
Thực nghiêm túc, nàng gật đầu, "Ta cảm thấy vấn đề của ngươi chính là lúc bình thường che giấu quá kỹ."
Ô...
Không Không cân nhắc, "Ta cảm thấy đây là sự thật ~ "
Phi Phi khinh bỉ nàng, "Cục than nhỏ, ngươi thực dối trá! Rõ ràng hắn đã động kinh đến có thể bốc khói luôn rồi!"
"Nói bậy! Ta đây là do bình thường biết che giấu!" Không Không càng nghĩ càng hài lòng cách nói này.
Đoan Mộc Ly ôn hòa cười nói, "Có thể là ăn mặc quá nhiều."
"... Nói rất đúng!"
Sửng sốt xong, mọi người đều trầm trồ khen ngợi, xắn tay áo sẽ lột sạch người.
"Các ngươi không được làm càn —— "
Không Không bi phẫn kéo nhanh vạt áo, "Nam nam cũng thụ thụ bất thân!"
"..."
Miêu Diệu thực không nói gì nhìn bọn họ nháo thành một đoàn, "Hàm Hàm, ta cảm thấy... Mọi người đều tập luyện rất thành thạo."
"Đúng vậy."
Quý Ngữ Hàm gạt lệ, "Bọn họ thường xuyên động kinh như vậy." Ô.
Quay đầu, Miêu Diệu thực đồng tình nhìn nàng, "Vậy sao ngươi lại không động kinh thế?"
"..." Quý Ngữ Hàm co rút một chút, câu hỏi này cùng biểu cảm này, bộ dạng hình như không hợp lắm...
Nàng cảm giác không ổn lui về phía sau, trốn sau người Đoan Mộc Ly, "Vì sao phải động kinh... Làm người bình thường không tốt sao?"