Đây chính là tiểu nữ quỷ chịu sự giáo dục của hiện đại, sao vẫn còn có quan niệm ngu như vậy?
Bất quá sao hắn lại đáng yêu?
Rõ ràng là loại máu lạnh thích gϊếŧ chóc, rất không phân rõ phải trái!
Ánh mắt của tiểu nữ quỷ bị sao thế!
Trong lòng mắng như vậy, khóe miệng Dạ Cẩm lại không tự kìm hãm được mà nâng lên.
Hừ, hắn không so đo với tiểu nữ quỷ ~
——————
Liễm Diễm kia nếu thật sự thích Dạ Cẩm, ít nhất cũng sẽ không ra tay ngoan độc với bọn họ, cho nên cuộc sống cũng khôi phục lại bình thường.
Nhưng mà... rốt cuộc Mặc Kỳ Thụy đã đi đâu?
Vấn đề này không làm khó được bọn họ, chỉ cần nói một câu với cửa như ý "Đi tìm Mặc Kỳ Thụy" là biết được.
Nhưng chờ sau khi cửa mở... Mọi người lại cười như kẻ trộm đóng cửa lại.
Quả nhiên là xuyên qua... Bất quá lại có thể khiến đại khối băng ở lại nơi ấm áp giống như mùa xuân, bọn họ cũng không vội để hắn trở về ~
Mọi người đều không có việc gì, đột nhiên Tiểu Dật bắt đầu kháng nghị.
"Con muốn đi nhà trẻ, con muốn tìm bạn nhỏ cùng chơi đùa!"
Quý Ngữ Hàm mê mang, "Không phải con nói không thích chơi chung với bạn cùng tuổi sao?"
"Nhưng giờ con suy nghĩ lại rồi."
Tiểu Dật ôm cổ nàng làm nũng, "Thức ăn nương, người để cho con đi đi, để cho con đi đi..."
Đoan Mộc Ly xách Tiểu Dật lên, nhíu mày cười, "Muốn chơi với bạn nhỏ cùng tuổi?"
"Thức ăn nương..."
Bị phụ hoàng hắn nhìn thấu, Tiểu Dật trông mong nhìn Quý Ngữ Hàm, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, cực kỳ ủy khuất.
Hì hì, hắn biết, phụ hoàng thương thức ăn nương nhất, chỉ cần thức ăn nương đồng ý, nhất định phụ hoàng cũng đồng ý!
Quả nhiên, Quý Ngữ Hàm vừa thấy bộ dáng đáng thương của Tiểu Dật liền mềm lòng.
Nhưng cũng chỉ mềm lòng trong vài giây.
Ô, kinh nghiệm bị lừa phong phú của nàng đang quơ quơ roi da nhỏ nhắc nhở nàng, không thể tin tưởng tiểu phúc hắc này!
"Tiểu Dật, con lại có mưu ma chước quỷ gì? Vẫn nên nói thực ra đi..." Ô.
Đoan Mộc Ly cười nhẹ nhàng vạch trần hắn, "Nó muốn đi nhà trẻ tìm nương tử tương lai."
"..." Quý Ngữ Hàm gục lên trên bàn khóc lớn.
Ô... Không thể để cho nó hướng ma trảo về phía những mầm non xinh đẹp được!
"Thức ăn nương, người không thương Tiểu Dật ... Ô, các người đều đã thành thân, chỉ có con là một mình..." Tiểu Dật bắt đầu chơi xấu.
Quý Ngữ Hàm bị lời nói này kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hai mắt ràn rụa đẫm lệ, "Việc thành thân này... Không cần phải gấp gáp... Chờ con trưởng thành rồi nói sau..."
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Dật chu lên, "Không cho con thành thân, con sẽ không trưởng thành!"
"..." Quý Ngữ Hàm sụp đổ khóc ngã vào trong lòng Đoan Mộc Ly.
Mọi người vây xem xung quanh run rẩy một chút xong, đều hứng trí bừng bừng bước qua "Hỗ trợ".
"Không muốn trưởng thành? Không thành vấn đề, bây giờ chúng ta liền bóp chết ngươi!"
Tiểu Dật quay đầu, "Không cho con tìm nương tử, con sẽ không cho các người bóp!"
"..." Động kinh trước đó hiển nhiên vẫn hoàn toàn chưa đủ, mọi người dìu nhau trở về ngồi ghế dựa, lại tận tình động kinh một trận...
"Thức ăn nương..." Tiểu Dật tiếp tục làm nũng.
"Không được!"
Quý Ngữ Hàm lộ vẻ bi tráng, "Ta đã thực có lỗi với người dân quê ta, không thể lại thực có lỗi với mầm non quê ta nữa!"
Ánh mắt Tiểu Dật sáng lên, "Vậy không đi nhà trẻ quê nương là được chứ gì?"
"... Ta không thể thực có lỗi với tổ quốc!"
"Vậy xuất ngoại đi!"
"..." Nàng cũng không thể thực có lỗi với địa cầu mà...
Mọi người cũng rơi lệ cùng Quý Ngữ Hàm, đây là niềm tin kiên định thái quá rồi...
Ô, "Tiểu Dật, vì sao con nhất định phải đến tìm ở hiện đại?"
Tiểu Dật thực buồn bực, "Lúc mọi người không ở cổ đại con đã truy tìm, không có ai thích hợp cả."
"..." Ô ô.
"Tiểu Dật, vì sao con lại vội vã tìm nương tử vậy?" Không Không run run giọng hỏi hắn.
"Trước kia phụ hoàng từng nói thật đáng tiếc là đã không thể cùng lớn lên với thức ăn nương, cho nên con nghĩ phải sớm tìm nương tử về."
"..." Mọi người bắt đầu dùng ánh mắt khiển trách nhìn Đoan Mộc Ly, tại ngươi nói lung tung nè!
Nghe được nguyên nhân này xong, hai vợ chồng Quý Ngữ Hàm ngược lại bèn thay đổi chủ ý.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ hồn nhiên... Quả thật rất tốt đẹp.
"Hay là chúng ta để cho nó đi tìm đi." Quý Ngữ Hàm thương lượng với lão công.
"Cám ơn thức ăn nương! Thức ăn nương tốt nhất!"
Nhào qua hôn mạnh Quý Ngữ Hàm một cái, Tiểu Dật cao hứng phấn chấn chạy đi.
Hì hì, căn bản là hắn không cần chờ phụ hoàng trả lời, chỉ cần thứ căn nương nói đồng ý, phụ hoàng cũng sẽ đồng ý! "Ta muốn rời nhà tìm nương tử! Tìm nương tử!"
Tiểu Dật vui vẻ rời đi, nhưng mọi người đều đang không ngừng run rẩy.
Sao lại có cảm giác có người sẽ bị xui xẻo vậy...
————
Ba ngày sau, lần đầu tiên Tiểu Dật đến hiện đại, sau khi điên cuồng xem tivi ba ngày, hắn tự xưng đã hoàn toàn thích ứng với hiện đại.
Nghe tuyên ngôn như thế, mọi người chỉ có thể nhìn trời không nói gì.
Đây là cái loại tinh thần gì chứ... Đây là loại tinh thần không muốn để cho bọn họ sống mà!
Bất đắc dĩ, sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ đem đưa hắn vào nhà trẻ đã sớm làm xong thủ tục.
Thực không khéo là, vì nghênh đón tết Nguyên Đán, ngày hôm nay nhà trẻ có buổi biểu diễn, vở kịch 《Công chúa ngủ trong rừng》, còn mời phụ huynh đến xem.
Tiểu Dật chưa từng tập luyện, nhưng lão sư thấy bộ dạng hắn vô cùng đáng yêu, cũng rất muốn để hắn lên diễn.
Vì thế trên sân khấu liền có thêm một cây nấm nhỏ đáng yêu...
Tiểu Dật chỉ cần thay một bộ quần áo màu rám nắng, thành thành thật thật ngồi làm cây nấm của hắn là tốt rồi, căn bản không cần tập luyện gì.
Thấy mắt sáng Tiểu Dật trong suốt, Quý Ngữ Hàm liền cảm thấy... Giống như có gì đó không đúng?
Thừa dịp biểu diễn còn chưa bắt đầu, nàng tiến đến sân khấu.
Còn chưa mở miệng, Tiểu Dật đã bị kích động kêu nàng trước, "Thức ăn nương, bánh bao nhỏ bên kia chơi thật vui nha."
Theo phương hướng hắn chỉ nhìn qua...
Quý Ngữ Hàm co rút một chút, "Đó là tiểu nữ sinh..." Nhưng lại là tiểu nữ sinh xinh đẹp.
"Nhưng mặt của nàng rất giống bánh bao mà, nhìn thật đáng yêu, thức ăn nương, chúng ta mang nàng về nhà đi!"
Hai mắt Quý Ngữ Hàm đẫm lệ nhìn hắn, "Tiểu Dật, nếu con dám tập thói quen cường đoạt dân nữ, ta sẽ bảo phụ hoàng con phế võ công của con."
"Không đoạt thì không đoạt, chỉ nói một chút thôi mà!"
Tiểu Dật nói xong bỏ chạy đến trước mặt tiểu nữ sinh, "Bánh bao nhỏ, ta là Tiểu Dật."
Tiểu nữ sinh ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, "Mình không phải bánh bao nhỏ."
"Nhưng dáng vẻ ngươi giống bánh bao nhỏ mà."
Tiểu Dật thực nghiêm túc, "Nếu để người khác hiểu lầm, bỏ ngươi vào xửng hấp chưng lên liền thảm."
"..." Quý Ngữ Hàm không chống chọi được, run run ngã xuống.
Chờ khi nàng được Đoan Mộc Ly chạy tới ôm lấy giữ cho đứng vững, đôi mắt của tiểu nữ sinh đã muốn đỏ, "Sẽ không có ai hiểu lầm đâu! Không ai chưng mình đâu!"
"Ngươi đừng khóc nữa" Tiểu Dật cũng không nghĩ chỉ vậy mà nàng lại bị dọa hoảng sợ, vội vàng an ủi nàng, "Có ta ở đây rồi, không ai dám chưng ngươi đâu!"
Sợ nàng không tin, hắn quơ quơ nắm đấm nhỏ cam đoan, "Cho dù ngươi đã sắp bị đưa vào trong l*иg hấp, ta cũng sẽ cứu ngươi ra!"
"..." Đây là cái gì với cái gì vậy chứ... Quý Ngữ Hàm càng không ngừng lau nước mắt.
Hai bạn nhỏ còn đang thảo luận vấn đề chưng bánh bao, lão sư đã đến nhắc nhở, biểu diễn sắp bắt đầu.
"Tiểu Dật, đây chỉ là diễn xuất, cha mẹ của các bạn nhỏ đều đang xem, con trăm ngàn lần đừng nên giở trò quỷ." Quý Ngữ Hàm lo lắng dặn dò.
Đoan Mộc Ly cũng bật cười nhắc nhở hắn, "Con không thể cứ vậy mà gạt người ta về nhà được, phải làm cho người ta thích con trước đã."
"Được!" Tiểu Dật hoàn toàn đồng ý, đi làm cây nấm nhỏ của hắn.
Chờ Tiểu Dật rời đi, Quý Ngữ Hàm ném ánh mắt bi phẫn tới Đoan Mộc Ly, "Chàng không làm gương tốt! Lúc trước rõ ràng là ngay từ đầu chàng liền gạt ta hồi cung!"
Ô, khoảng thời gian bi kịch đó...
Đoan Mộc Ly cười ôm nàng, hôn một cái, "Thứ ta gạt về nhà là Tiên Hạc quả."
"..." Ô ô, nàng không muốn nhắc tới Tiên Hạc quả!
Đoạn thời gian kia suốt ngày nàng lo lắng bị ăn... Nàng muốn ghi lại vào cuốn sổ hồi ức nha! Ô...
Biểu diễn bắt đầu, mọi người đều trở lại chỗ ngồi.
Vì không muốn bại lộ bộ mặt thật sự trước nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của Tiểu Dật khiến bọn họ động kinh, mọi người đều thực nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh xem biểu diễn...
Diễn xuất của các bạn nhỏ đương nhiên không cách nào bằng dân chuyên nghiệp, nhưng lại hơn ở vẻ đáng yêu, mọi người cũng đều xem rất nồng nhiệt.
Vốn hết thảy đều bình thường, Tiểu Dật cũng ngồi an phận làm cây nấm nhỏ, nhìn về phía bị che ở trên giường, "Bánh bao nhỏ" đang sắm vai công chúa.
Thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu, phải làm sao để gạt nàng về nhà đây?
Sắp diễn tới màn kết thúc, Quý Ngữ Hàm đột nhiên khẩn trương, "Nguy rồi... Hoàng tử sắp hôn tỉnh công chúa!"
Ô ô, sao nàng có thể quên mất cảnh này?
Muốn ngăn cản cũng không kịp rồi, trên sân khấu, Tiểu Dật cũng đã ý thức được sau đó sẽ diễn ra một màn gì.
Bánh bao nhỏ là nương tử tương lai của hắn, người khác đừng hòng hôn được!
Vì thế một trận gió thổi qua, cây nấm nhỏ vốn ở bên cạnh sân khấu đã "vυ't" đến bên giường chính giữa sân khấu ...
Các phụ huynh nháy mắt mấy cái, thì ra nơi đó còn có một cây nấm nhỏ à?
Nhưng bộ dạng của cây nấm nhỏ này thật sự rất đáng yêu...
Bọn Quý Ngữ Hàm tức thì chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không ổn rồi...
Tiểu nam hài sắm vai hoàng tử mi thanh mục tú, là tiểu soái ca, bởi vì tiếp theo sẽ diễn đến cảnh quan trọng, trong lòng hắn có chút khẩn trương, cũng không chú ý bên chân có nhiều thêm một cây nấm nhỏ.
Vì thế bi kịch đã xảy ra...
Lúc hoàng tử muốn cúi đầu hôn công chúa, "vừa vặn" đá trúng một cước vào cây nấm nhỏ bên giường.
Bị đá trúng, cây nấm nhỏ lập tức đứng lên, rất "Chính nghĩa" chỉ vào hoàng tử, "Lão sư, hắn khi dễ hoa cỏ cây cối!"
"Ha ha ha ha..."
Bên dưới khán đài truyền tới tiếng cười lớn, bọn Quý Ngữ Hàm "vù vù" ngã xuống đất.
Các phụ huynh còn tưởng rằng là tình tiết lão sư cố ý an bài, đều cảm thấy thú vị, các lão sư tức thì khóc ròng.
Hoàng tử khi dễ hoa cỏ cây cối... Kế tiếp sẽ phải diễn thế nào đây?
Nhưng bọn họ không cần lo lắng, bởi vì Tiểu Dật đã nghĩ xong kịch bản cho cảnh tiếp theo...
Hắn tháo cái mũ nấm trên đầu mình xuống, "Ngươi không biết bảo vệ môi trường, phạt ngươi biến thành nấm!"
Hoàng tử bị biến thành nấm, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, "Công chúa..."
Tiểu Dật thực khí thế vỗ vỗ ngực, "Công chúa để ta đến hôn tỉnh!"
"Nhưng ngươi là nấm..." Bạn nhỏ hoàng tử đã sắp lẫn lộn.
Tiểu Dật nâng cao đầu, thực thần bí nói, "Ta là nội ứng!"
"..." Trong tiếng vỗ tay ầm ĩ dưới khán đài, bọn người Quý Ngữ Hàm sụp đổ rơi lệ.
Sau khi vở kịch kết thúc, các lão sư muốn khóc.
"Quý phu nhân, đứa nhỏ nhà các người..."
Quý Ngữ Hàm hiểu được cầm tay bọn họ, "Không cần phải nói, tôi hiểu được, yên tâm, tôi sẽ không để Tiểu Dật tiếp tục gây tai họa cho nhà trẻ này."
"Cám ơn ..."
Vì thế lão sư và Quý Ngữ Hàm ôm đầu khóc rống...
Tiểu Dật lại cảm thấy mình biểu hiện tốt lắm, lập tức đi đến trước mặt cha mẹ bánh bao nhỏ.
"Chào cô chú, con tên là Tiểu Dật."
"Tiểu Dật thực ngoan ha, vừa rồi diễn rất khá." Mẹ của bánh bao thực thích hắn, ngồi xổm xuống thân thiết vỗ vỗ đầu hắn.
"Dì à, có thể gả bánh bao nhỏ cho con không?" Tiểu Dật nghiêm túc hỏi bà.
"Ai là bánh bao nhỏ vậy?"
Cha bánh bao còn chưa biết tên gọi mới của con gái mình, cảm thấy thú vị hỏi hắn.
"Bạn nói con đó!" Bánh bao nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn nhào vào trong lòng mẹ, "Người ta căn bản không giống bánh bao nhỏ mà!"
Mẹ của bánh bao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình, kỳ thật thật đúng là hơi giống bánh bao... Sao trước kia lại không để ý thấy nhỉ?
Ba của bánh bao cũng an ủi con gái, "Bạn nói bậy, Điềm Điềm còn đáng yêu hơn bánh bao nhỏ."
"..." Quý Ngữ Hàm rơi lệ thay Điềm Điềm, đây là đang an ủi người sao...
Ánh mắt bọn Không Không thì lại sáng lên, bọn họ cảm thấy ba của bánh bao cùng một loại người với bọn họ đó nghen!
...
Bánh bao nhỏ Điềm Điềm phồng khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng cảm thấy ba nói bộ dạng của bé quả thật có chút giống bánh bao nhỏ, cho nên...
"Ô, không nên chưng con..."
"..." Mọi người cũng rơi lệ theo nàng, Điềm Điềm đáng thương à... sao lại bị Tiểu Dật yêu thích cơ chứ?
"Đừng sợ đừng sợ, có ta bảo vệ ngươi!"
Tiểu Dật rất có phong thái nam tử hán đứng ra bảo đảm, trong nháy mắt liền hỏi mẹ Điềm Điềm, "Dì à, con có thể cưới nàng không?"
"..." Mẹ Điềm Điềm hóa đá.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ muốn ngăn cản, "Tiểu Dật, phải lịch sự chứ... Mới đó mà đã muốn lừa dẫn con gái người ta đi sao, nhất định phải kín đáo."
Ba Điềm Điềm đứng một bên thực nghiêm túc mở miệng, "Tôi nghe thấy rồi."
"..."
"Tôi còn rất tỉnh táo, nên nghe được cậu bé đang nói gì."
Dừng một chút, ba Điềm Điềm lại càng nghiêm túc, "Tôi cảm thấy cậu bé nói có đạo lý."
"..." Quý Ngữ Hàm co rút một trận.
Không Không còn thật kích động chạy đến bắt tay hắn, "Tìm được đồng đội rồi!"
Giống như là người động kinh xa cách lâu ngày, hận không thể gặp được nhau sớm hơn!
Vì thế mẹ Điềm Điềm còn chưa hoàn hồn, ba Điềm Điềm cũng đã nhanh chóng hoà mình vào đại gia đình, hơn nữa cũng quyết định theo cả nhà đi thăm cổ đại...
Quý Ngữ Hàm đứng một bên dùng đến cái khăn tay thứ n, không ngừng lau nước mắt.
Ô, nàng vốn nghĩ chỉ có cổ nhân mới thích động kinh!
Hiện tại nàng hiểu được, không phải hiện đại không có người như vậy, mà là nàng thiếu một đôi mắt tinh tường thôi!
Về phần sao bây giờ nàng lại có được ánh mắt tinh tường ... Hẳn là bởi vì nàng đã rất động kinh rồi? Ô ô!