Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta

Chương 139: Hồi Kí Của Quả Quả

Đoạn chuyện xưa này kỳ thật là phát sinh lúc Quý Ngữ Hàm vừa mới tiến cung, mỗi ngày đều lo lắng mình sẽ bị ăn, cho nên mỗi ngày đều cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không thể ăn...

"Tiểu Quả Quả," đang phê duyệt tấu chương, Đoan Mộc Ly không ngẩng đầu ngoắc, "Lại đây."

"..." Không qua đâu! Xem nàng là con chó nhỏ sao?

Quý Ngữ Hàm phẫn nộ đứng cách xa hơn.

Cười ngẩng đầu, Đoan Mộc Ly dùng giọng nói ôn hòa mở miệng, "Chờ ta xong việc thì kêu ngự trù đến đây."

"..." Ô... Quý Ngữ Hàm rơi lệ chạy vội tới trước mặt hắn.

Nàng đi đến là được rồi, không cần cùng ngự trù nghiên cứu làm thế nào để ăn nàng đâu mà!

Kéo người đến ngồi xuống bên cạnh mình, tâm trạng Đoan Mộc vô cùng vui vẻ xõa tóc nàng ra, quấn quấn sợi tóc mềm mại tinh tế của nàng mà chơi đùa.

Quý Ngữ Hàm bi phẫn ngồi ngay ngắn.

Sao có cảm giác đầu mình như bị con mèo nhỏ xem như cuộn len mà đùa nghịch vậy?

Ô...

Giận mà không dám nói gì, nàng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu ra một cái phòng bếp, chặt móng vuốt sói của Đoan Mộc Ly xuống, chưng, nấu, nướng một lượt.

Tưởng tượng xong quá trình "một bộ móng làm thành ba món", oán khí của nàng tiêu tan không ít, nhưng lại ai oán nghĩ tới một vấn đề khác ——

Nàng chính là đang nghĩ, chẳng lẽ nam nhân ác liệt này thật sự tính ăn nàng!

Ô...

"Ta thấy hình như ngươi ăn cái gì cũng thực soi mói nha..." Quý Ngữ Hàm đáng thương hề hề hỏi hắn.

"Tiểu Quả Quả, nàng muốn nói gì?"

Đoan Mộc Ly buông bút, xoay người cười nhìn nàng.

"Vậy ngươi không cảm thấy ta không thể ăn sao?" Ô.

"Không đâu."

Đoan Mộc Ly "An ủi" bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Trắng mềm thế này, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon."

"..." Ô, nàng đã nói là nàng hận khuôn mặt này rồi mà!

"Đây là ảo giác."

Quý Ngữ Hàm nước mắt lưng tròng hạ thấp bản thân, "Ngươi chưa từng nghe bên ngoài tô vàng nạm ngọc sao, kỳ thật ta rất khó ăn."

Đoan Mộc Ly vô cùng hứng trí hỏi nàng, "Nàng đã thử chính mình?"

"..." Ô ô, nói không lại hắn!

Tất nhiên Quý Ngữ Hàm sẽ không cứ vậy mà buông xuôi, tuy rằng đoạn đối thoại này khiến nàng rơi lệ một trận, bất quá qua đó nàng nghe ra được một tin tức quan trọng!

Cho nên sáng sớm hôm sau, nàng một mực đợi Đoan Mộc Ly rời đi liền kéo cái ghế nhỏ, ngồi trong viện phơi nắng.

Cho đến trưa, Quý Ngữ Hàm đều kéo ghế chạy qua chạy lại, đuổi theo nơi có ánh mặt trời mạnh nhất mà phơi nắng, quả thực chính là một gốc cây hoa hướng dương nhân tạo...

Lúc Đoan Mộc Ly về đến là thời điểm dùng cơm trưa, nàng đã phơi nắng đến sắp hôn mê, trong mắt đều là sao kim.

"Tiểu Quả Quả, nàng đang làm gì vậy?"

Đoan Mộc Ly bật cười đỡ lấy Quý Ngữ Hàm đang lảo đảo dời ghế đi.

"... Chơi đùa."

Nàng muốn phơi nắng cho đen, nàng không muốn trắng mềm, nàng muốn mình trở nên không thể ăn!

Trong lòng nung nấu lý tưởng vĩ đại, Quý Ngữ Hàm lại có tinh thần.

Nhưng mà hiện tại không thể tiếp tục phơi nắng, miễn cho bị nam nhân giảo hoạt này phát hiện!

Hắc hắc hắc...

Tâm tình Quý Ngữ Hàm thực tốt trở về tẩm cung, chờ ăn cơm.

Tiểu nha đầu này lại có ý định gì đây?

Nhíu mi lại, Đoan Mộc Ly nhớ lại đoạn đối thoại của hai người ngày hôm qua.

Còn hồi tưởng đến vừa rồi mặt nàng hơi hơi đỏ lên...

Bất đắc dĩ lắc đầu, Đoan Mộc Ly bật cười không thôi, thật sự là tiểu ngu ngốc.

Giống như thường ngày, tứ đại thị vệ cử hai người đem giỏ thức ăn đưa cơm trưa đến.

Chờ bọn hắn dọn xong chén đũa, Đoan Mộc Ly bình tĩnh dặn dò bọn họ, "Lấy cho ta một chén cháo mè đen."

"..." Thanh Long và Chu Tước mờ mịt.

Cháo mè đen?

Chủ tử thích ăn thứ này từ bao giờ?

Hơn nữa hiện tại là thời gian ăn cơm...

Quên đi, chủ tử phân phó, bọn họ nghe theo là tốt rồi.

Chờ cháo mè đen đưa lên đến, Quý Ngữ Hàm thật sự không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, "Sao đang ở bữa ăn chính ngươi lại ăn đồ ăn vặt?"

Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười, "Đột nhiên muốn ăn cái gì đó màu đen."

"..." Quý Ngữ Hàm run lên, chiếc đũa liền rơi lên trên bàn.

Ô, "Chỉ giới hạn trong cháo mè đen thôi phải không?" Nàng còn ôm một tia hy vọng hỏi.

"Vậy cũng không hẳn."

Đoan Mộc Ly cười trả lời, "Đột nhiên cảm thấy cái gì đó màu đen ăn có vẻ ngon."

"..."

Ô ô, không phải nàng vừa canh mặt trời lên cao thật cao mới phơi nắng sao!

Hôm qua rõ ràng hắn nói trắng mềm ăn ngon mà!

Quý Ngữ Hàm rơi lệ hỏi hắn, "Vậy ngươi cảm thấy màu sắc nào thì khó ăn?"

Ô, xanh đỏ tím vàng gì, mặc kệ hắn nói tới màu sắc gì nàng đều có thể biến thành!

Cùng lắm thì đến phường nhuộm là được...