Mới Biết Tương Tư

Chương 9: Sẽ không Tương Tư

“Nhưng mà, nhưng mà, nếu không nói, làm sao thỉnh người tới xem cho tiểu thư?”

Tiểu Đào gấp đến độ muốn khóc, tiểu thư Tương Tư vừa mới bế quan ra , bên ngoài không bị thương, cũng không có dấu vết bị kẻ khác công kích, vô duyên vô cớ liền nôn ra máu, đối với người tập võ nhìn qua liền biết, sợ là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma .

Tiểu thư nếu nói không gọi người tới xem, chỉ sợ đã rất nghiêm trọng, tổn hại đến tâm mạch.

“Không cần người tới xem, không sao, thời gian dài tự nhiên sẽ tốt thôi.”

Trên giường Tương Tư không sao cả đứng dậy , xoay người đi đến tiểu lâu phía sau, váy áo chậm rãi, bước đi nhẹ nhàng, chỉ thoáng kinh hồng , liền đã đến sau núi.

Nàng biết mình bị tẩu hỏa nhập ma, lưu lạc bên ngòai một năm, vẫn luôn bị Tiêu Chính Bình đả thương tâm, sau lại bị hắn đánh một chưởng, đau lòng đã vơi, nhưng đau thương khó chữa, lại không có người dẫn đường đứng đắn, hiện giờ đã thành một vấn đề lớn.

Nàng quá khổ, yêu một người không yêu mình, tâm ma ở trong lòng, tẩu hỏa nhập ma cũng là chuyện sớm muộn sẽ đến.

Ngày nàng biết Tiêu Chính Bình không yêu mình, nàng liền biết mình không gắn gượng được nữa.

Nửa năm trước, lưu lạc bên ngòai, Mị Liên Tiên Tử quấy phá, câu dẫn dân chăn nuôi cường tráng hút bọn họ tinh huyết, nâng cao công lực, Tương Tư cùng Tiêu Chính Bình cùng nhau đuổi gϊếŧ Mị Liên Tiên Tử đến một u cốc hoang vắng.

Lúc ấy, lúc Mị Liên Tiên Tử bị Tiêu Chính Bình một kiếm xuyên người, chỉ vào Tương Tư cười nói:

“Ngươi luyện 《 Bách Hoa Ấn 》, công pháp xảo quyệt quý giá như vậy, cũng biết tâm chính mình, không chịu nổi bi thương, quả nhiên là một tiểu thư nũng nịu , trừ phi cả đời không động tình, nếu động tình, cả đời phải được người phủng ở trong tay che chở mới được.”

Một câu kia của Mị Liên Tiên Tử , nghe vào trong tai Tiêu Chính Bình, nhưng hắn vẫn không để ở trong lòng, ngày xưa nên lãnh đạm với nàng như thế nào, từ nay về sau cũng n lãnh đạm với nàng như thế ấy.

Hắn không biết, Tương Tư kỳ thật trong thân thể vẫn luôn có thương tích, nàng luyện 《 Bách Hoa Ấn 》, hắn làm nàng chịu bị thương đến thâm tâm một lần khí huyết liền quay cuồng một lần, hắn làm nàng thương tâm nhiều lần, nàng liền nôn ra máu, đã thành thói quen......

Càng miễn bàn, Tiêu Chính Bình còn vì nữ tử hắn âu yếm , đánh Tương Tư một chưởng.

Đêm lạnh như nước, sau núi Lưu Diễm Cung thanh tịnh, kỳ hoa dị thảo trải dài khắp nơi, nơi đó có một cái hồ xanh lam, bởi vì Tương Tư thích, Nhung Vu liền ở làm một căn nhà trúc bên hồ cho nàng , đem này một mảnh sau núi, tất cả đều xếp vào vùng cấm, ngày thường chỉ có Tương Tư cùng hắn mới có thể tiến vào.

Cho nên nơi này, lúc này trừ bỏ Tương Tư i, cũng không còn người khác.

Nàng lẳng lặng ở đứng hồi lâu bên hồ , tóc dài nhu thuận buông ở sau đầu, nàng duỗi tay cởi xiêm y, từng cái cởi ri, váy lụa, áσ ɭóŧ, yếm, chân trắng nõn dẫm lên ánh trăng dưới nước , vào trong hồ.

Nước lạnh bao bọc lấy thân thể, nàng như một mỹ nhân ngư trầm mình trong làn nước , lúc trước giờ này nàng thường cùng Nhung Vu vui đùa ầm ĩ trong hồ , hai người cũng không mặc xiêm y, liền tại ở trong hồ như hai tiểu nhân ngư, trốn ở dưới nước dây dưa.

Khi đó cái gì cũng đều không hiểu, nàng một thân trần trụi ghé vào trên lưng Nhung Vu, hai tay câu lấy cổ hắn, nàng sẽ tách hai chân trần trụi ra , khoanh lại vòng eo cũng đồng dạng trần trụi của hắn, cứ như vậy dùng hai chân quấn lấy hắn .

Dưới đáy hồ, trên lưng cõng nàng, thỉnh thoảng nổi lên trên mặt nước để thở, lại cõng nàng trốn vào trong đáy hồ, cùng sợi tóc nàng tương triền, ở đáy hồ dung thành hai luồng mực tàu.

Khi đó, Tương Tư rất vui vẻ, nàng cũng không biết trên đời này, cái gì gọi là đau lòng, cái gì gọi là Tương Tư, bình sinh, sẽ không Tương Tư.

Cùng ca ca ở bên nhau qua ngày, 《 Bách Hoa Ấn 》 có thể giúp công lực nàng càng mạnh, cũng chưa từng trở thành gánh nặng của nàng.

Nhưng cùng Tiêu Chính Bình ở bên nhau, 《 Bách Hoa Ấn 》 có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~