Ở niên đại này nói cái gì hoá vàng mã, bị người khác nghe thấy không chừng sẽ chọc phiền toái. Triệu Lệ Phương vừa nói, người đàn ông đến trước mặt bọn họ liền nâng ánh mắt nhìn về phía cô. Ân Tú Thành mặc một thân cảnh phục, đội một cái mũ cùng màu, dưới vành nón lộ ra một đôi mắt phượng xinh đẹp cơ hồ giống với mắt Ân Tuyết Đồng, chỉ là khoé mắt có hơi hướng lên, ánh mắt càng thêm hẹp dài.
Thời điểm ánh mắt của hắn quét tới, Triệu Lệ Phương thế nhưng nhịn không được có cảm giác run rẩy, phảng phất những ý niệm giấu ở đáy lòng tất cả đều bị lộ rõ. Hắn bước chân nhanh hơn, theo một bên khác đỡ lấy cánh tay mẹ Ân, bước chân như gió, đem mẹ Ân đầy mặt mê mang khϊếp sợ dìu vào trong nhà chính. Triệu Lệ Phương trầm mặc buông tay ra, nhìn Ân Tú Thành đem mẹ Ân nâng đến bên giường cha Ân ngồi xuống, không nói hai lời lấy mũ xuống, quỳ xuống đất dập đầu : “Cha, mẹ, con trai bất hiếu, làm cho hai người thương tâm!”
Nhà chính thắp ngọn đèn, ánh đèn lờ mờ chiếu sau lưng Ân Tú Thành, đem thân ảnh của hắn kéo rất dài. Ân Đông Tuyết, Ân Tiểu Phượng cùng Ân Tiểu Hổ đều đang ở trong nhà chính chơi đùa, chờ Triệu Lệ Phương tâm tầm về nhà ăn cơm. Bọn họ cũng không nhận ra cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện, quỳ trên mặt đất dùng lực dập đầu, lại có thể cảm giác được không khí cổ quái trong phòng mà căng thẳng, kìm lòng không Đặng dựa vào bên người Triệu Lệ Phương vẫn không nhúc nhích nảy giờ.
Ân Tiểu Phượng cùng Ân Tiểu Hổ một trái một phải ôm hai chân Triệu Lệ Phương, Ân Đông Tuyết nắm chặt góc áo cô, thân thể đều căng chặt. cha dùng lực duỗi cánh tay muốn ngồi dậy, nhưng là mẹ Ân cũng đã cô đọng thành một pho tượng, lăng lăng nhìn người đàn ông trước mắt. Vẫn là Ân Tú Thành bò người lên, động tác lưu loát đem Ân Thanh Sơn ôm lấy, một bàn tay đem gối cao lương đệm sau lưng ông, đặt Ân Thanh Sơn ngồi an ổn. “Tú Thành?” Cha Ân nắm tay của con trai, quả thực không thể tin vào mắt mình “Ngươi, ngươi…” “Cha, mẹ! Con không chết, con đã trở về!? Ân Tú Thành nhắm chặt mắt, khoé mắt có chút ướŧ áŧ.
Mẹ Ân rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, cầm lấy cánh tay Ân Tú Thành, tràn đầy vết chai cùng miệng vết thương, tay run rẩy mò lên mặt hắn: “Tú Thành? Tú Thành? Con không chết? Không chết?” Ân Tú Thành dùng lực gật đầu, mẹ Ân đột nhiên lớn tiếng khóc lên. Khóc một nửa, lại dùng lực vuốt Ân Tú Thành, miệng càng không ngừng kêu, ai cũng không biết bà đang nói cái gì. Ân Thanh Sơn cũng là lão lệ tung hoành, miệng chỉ nói “Trở về hảo, trở về hảo.” “Mẹ, ông ấy là ai?”
Âm thanh Ân Tiểu Hổ mang theo cảnh giác vang lên thức tỉnh hai cụ. Ân lão thái đối với Ân Tú Thành lại là hung hăng một chút: “Ngươi cái người này… làm cha như thế nào? Đến con trai cũng không nhận ra ngươi!” Bà lau nước mắt đối với Triệu Lệ Phương cùng ba đứa nhỏ ngoắc, “Đến, Tiểu Hổ, cháu đến đây, đây là cha cháu!” Ba đứa nhỏ đồng loạt nhìn thẳng Ân Tú Thành. Bọn nó biết, đứa trẻ khác đều có cha có mẹ, chỉ có bọn nó không có cha, chỉ có mẹ. Tuy rằng nhà họ Ân là gia đình liệt sĩ, không ai dám cười nhạo bọn họ, nhưng là trẻ con đặc biệt mẫn cảm, nên vẫn để bọn nó nhận ra được một ít điểm khác biệt.
Ân Đông Tuyết quay đầu nhìn Triệu Lệ Phương: “Mẹ?” Cô bé lớn hơn một chút, đã biết gia đình liệt sĩ có ý nghĩa gì, tử vong là ý nghĩa như thế nào. Triệu Lệ Phương đã từ khϊếp sợ lúc đầu mà tỉnh lại. Cô nhớ nguyên chủ từng nói, khi Ân Tú Thành trở về nhưng là gióng trống khua chiêng, ban ngày ban mặt mở ra khung cảnh chưa bao giờ thấy, cưỡi mô tô từ đầu thôn tiến vào, làm toàn bộ sơn thôn đều biết hắn chết rồi mà sống lại. Cũng là vì như vậy, hắn đưa tới sự chú ý của nữ chính, cùng nữ chủ lần đầu quen biết. Như thế nào lần này Ân Tú Thành sẽ im hơi lặng tiếng xuất hiện? Là bởi vì sự tồn tại của cô, bất tri bất giác đã ảnh hưởng đến kịch tình? Thay đổi như vậy, sau này sẽ như thế nào?