Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 89: Khối Rubik công nghệ cao (Một)

Buổi sáng ngày thứ mười, cậu nhóc phiên bản thu nhỏ của Đệ Ngũ Triều Lãng lại xuất hiện một lần nữa. Cậu nhóc nói với Nhuế Nhất Hòa, khối Rubik công nghệ cao là một nhiệm vụ dài hạn, thời gian kéo dài ba mươi ngày. Cách tiến vào phó bản không giống với bình thường, khi tiến vào phó bản, sứ giả dẫn đường sẽ không gặp mặt các game thủ nữa. Nếu không may mắn thì có lẽ đến tận bước cuối cùng khi hoàn thành nhiệm vụ thì hai bên mới có thể gặp nhau.

Nhiệm vụ lần này là hủy diệt khối Rubik công nghệ cao, chỉ có điều, sứ giả dẫn đường lại không hề nhắc đến vật phẩm nhiệm vụ. Anh không quan tâm đến cái này, nhưng Nhuế Nhất Hòa đoán chắc chắn vật phẩm nhiệm vụ sẽ có liên quan đến khối Rubik này, có khả năng chính là mảnh vỡ của khối Rubik.

Bởi vì đủ loại lý do đặc thù, manh mối của phó bản sẽ được gửi trước cho các game thủ.

“Một, thế giới trong khối Rubik là một thế giới giả tưởng, nhưng nếu chết ở trong đó thì chính là chết thật.”

“Hai, duy trì an ninh trật tự của thế giới chính là đội hộ vệ Lục Châu.”

“Ba, nhập vai vào nhân vật của chính mình. Độ tương phản tính cách trên mức ba mươi sẽ khiến đội hộ vệ chú ý; trên bốn mươi lăm thì sẽ trở thành đối tượng theo dõi trọng điểm; trên sáu mươi thì sẽ bị dẫn vào Lục Châu để tiến hành thẩm vấn; trên tám mươi thì trực tiếp bị đào thải.”

“Bốn, trung tâm của khối Rubik nằm ở Lục Châu.”

“Năm, không thể mang bất kỳ vật phẩm nào vào thế giới khối Rubik.”

Về phần làm thế nào để hủy diệt khối Rubik, Đệ Ngũ Triều Lãng không hề tỏ ra thần bí mà nói rất rõ ràng.

“Chỉ cần có thể tiếp cận khối Rubik thì hủy diệt nó rất dễ dàng. Ông chủ quầy báo sẽ cung cấp vật phẩm tương ứng cho mọi người.”

Đệ Ngũ Triều Lãng còn nói: “Cô ở trong phó bản, nếu lấy được tiền tố là đoạn tin nhắn có ngôi sao năm cánh thì không cần phải lo lắng về tính an toàn và tính bảo mật, cố gắng trả lời. Đó chính là ám hiệu mà tôi dùng để liên lạc với các game thủ.”

Có lẽ sứ giả dẫn đường sợ Nhuế Nhất Hòa lại động chân động tay nên anh đứng cách chỗ cô rất xa, nói xong cũng lập tức cắt đứt liên hệ.

Chỉ có điều, Nhuế Nhất Hòa cũng không có tâm trạng trêu đùa sứ giả dẫn đường. Cô cứ tưởng chỉ đi một vài ngày, không ngờ thời gian thi hành nhiệm vụ của phó bản cấp B lại dài như thế. Vốn dĩ cô còn định sau khi trở về thì sẽ tiến vào phó bản tiếp theo cùng với Đan Tiểu Dã. Bây giờ, trước khi đi chỉ đành chọn cho Đan Tiểu Dã một phó bản cấp D phù hợp, để cho cậu ta vượt qua một mình.

Đan Tiểu Dã hơi sợ hãi, nhưng cậu ta không muốn để cho sếp Nhuế phải lo lắng, vì vậy trên mặt tỏ ra vô cùng ung dung, tự tại: “Không sao đâu, bây giờ em đã là Vu sư có cây đũa phép. Nếu có gặp phải boss của phó bản, cho dù không thắng được thì cũng có thể tranh thủ thời gian chạy trốn.”

Cũng đúng, Đan Tiểu Dã đã tiến bộ rất nhiều rồi.

Mọi người được chọn phó bản, nói cách khác, các game thủ đều sẽ nhìn thấy một phần tin tức của phó bản. Nhuế Nhất Hòa tỉ mỉ lựa chọn, cuối cùng cô tìm được một sinh vật biến dị làm loạn, rất có khả năng là phó bản ma quỷ có hình thể cụ thể. Ma thuật của Đan Tiểu Dã có ưu thế rất lớn, hơn nữa, sau khi trở thành siêu nhân, thể lực của cậu ta cũng tốt hơn so với trước, lại thêm mười ngày rèn luyện nên càng khỏe hơn trước. Nhuế Nhất Hòa thả lỏng tâm trạng, cảm thấy quyết định đốc thúc bạn học Tiểu Dã rèn luyện thể lực của mình là một quyết định vô cùng sáng suốt.

“Cẩn thận một chút, phải còn sống trở về.”

Đan Tiểu Dã gật đầu đồng ý: “Chị cũng thế, nhất định phải bình an vô sự đấy.”

Sau khi tiễn Nhuế Nhất Hòa đi, nước mắt cậu ta đảo quanh hốc mắt.

Thời gian cấp bách, cậu ta cũng chỉ đau lòng một lúc, sau đó phải đi phân chia ma dược vừa mới được chế tạo.



Bên cạnh quầy báo với bức tường xám ngói đen, Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy một cánh tay màu trắng xanh vươn ra từ bên trong khung cửa sổ, nhẹ nhàng đặt xuống một miếng bạc màu đen to bằng móng tay, mỏng như tờ giấy.

Thái độ cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ làm miếng bạc bị hỏng của Plankton đã cho thấy tầm quan trọng của miếng bạc màu đen này. Món đồ này chắc chắn rất quý giá, là vật phẩm có giá trị và địa vị mà thẻ trúc ở trong phó bản lần trước không thể so sánh được.

“Dán miếng chip này phía sau tai… Bên tai nào cũng được. Sẽ hơi đau một chút, nhưng tuyệt đối không được gãi.” Plankton hướng dẫn cách dùng miếng bạc vô cùng tỉ mỉ, thấy Nhuế Nhất Hòa đã dán miếng chip vào, anh ta mới nói: “Một mảnh vỡ của khối Rubik sẽ đổi được năm trăm điểm tích lũy và một tấm vé tàu. Thuận buồm xuôi gió, về sớm để giao nhiệm vụ đấy.”

Giọng điệu giống như gió xuân ấm áp.

Nhuế Nhất Hòa sờ lên làn da phía sau tai trái, hoàn hảo không hề bị thương, không hề giống với làn da vừa bị gắn chip vào, cố ý hỏi: “Có phải miếng chip này rất đắt không?”

Plankton đau đến mức hít vào một hơi: “Vật phẩm tốt thì không được chê giá đắt, để đảm bảo cho mọi người đều có thể hoàn thành nhiệm vụ, có đắt đến mấy cũng đáng.” Nhuế Nhất Hòa vẫn còn điều chưa hiểu. Miếng chíp này đắt đến mức kỳ lạ. Khi cô đi đến cánh cửa phòng màu đỏ bên cạnh quầy báo thì nghe thấy Plankton nói hẹn gặp lại với mình, dặn dò cô nhất định phải mang vật phẩm nhiệm vụ về. Nhất thời cô cảm thấy thật buồn cười. Trước đây, người này chưa bao giờ nói câu hẹn gặp lại, chỉ nói tạm biệt, còn ước gì cô chết luôn trong phó bản. Chính Plankton đã nói, cái gì cũng phải lấy tiền tích lũy làm tiêu chuẩn đấy.

Cửa phòng mở ra, Nhuế Nhất Hòa đi vào một không gian tối tăm đưa tay không thấy năm ngón. Rất nhanh sau đó cơ thể lập tức xuất hiện trạng thái buồn ngủ, tinh thần không tỉnh táo, cô chưa biết chuyện gì xảy ra đã ngủ rồi.

Lúc cô tỉnh lại, là bị tiếng sóng biển không chói tai lắm đánh thức.

Cô mở mắt ra nhìn, tỉnh cả ngủ. Hóa ra mình đang nằm trên một chiếc bè gỗ giản dị, liếc mắt nhìn là cảnh biển rộng mênh mông không thấy chân trời. Cô đang trôi lơ lửng ở trên biển?

Không đúng, cái mũi của Nhuế Nhất Hòa không hề ngửi thấy mùi vị của biển, thân thể cũng không cảm nhận được sự dập dờn của từng cơn sóng xô vào bè gỗ. Cô ngồi hẳn dậy, đúng là hai chân đang đứng trên mặt đất thật chứ không phải là ngâm trong nước biển lạnh buốt.

“Sweetheart, chào buổi sáng.”

Nước biển và bè gỗ biến mất hoàn toàn, hóa ra cái mà Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy chính là mấy hình ảnh ảo ảnh. Đây là một căn phòng ngoại trừ chiếc giường ra thì chỉ có một cánh cửa nhỏ. Vách tường được bao phủ bởi lớp kim loại màu bạc, giống như một chiếc l*иg bằng sắt thép. Giọng nói không biết truyền đến từ nơi nào, hơn nữa nó vẫn còn đang nói.

“Đang lịch trình một ngày, chín giờ có tiết học, vui lòng đừng đến muộn.” Giọng nói tràn ngập từ tính khiến người nghe có thể phán đoán một cách chính xác người nói chuyện chắc chắn phải là một người cực kỳ đẹp trai.

Vừa dứt lời, trong chiếc l*иg bằng sắt thép yên tĩnh không tiếng động bỗng xuất hiện một lỗ hổng phát ra ánh sáng. Vẻ mặt Nhuế Nhất Hòa vô cảm đi tới chỗ đó, từ trong chiếc gương ở trên bồn rửa mặt cạnh cửa ra vào, cô nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Đó là một cô gái có làn da rất trắng, ngũ quan thâm trầm, mê người, trên đầu là mái tóc xoăn màu đỏ rượu vô cùng xinh đẹp.

Cô gái này được sắp xếp việc đầu tiên trong lịch trình là lên lớp, có thể thấy được cô ấy không phải là thầy cô trong trường học mà chỉ là một học sinh, về phần cô ấy là sinh viên đại học hay học sinh cấp ba thì không thể đoán ra được. Tóm lại, cô đã biến thành một người khác.

Phát hiện điểm này, Nhuế Nhất Hòa cũng không tùy tiện dùng thử bàn tay phải đã hóa ma. Cô chỉ sợ sẽ xuất hiện tương phản tính cách, không ai biết trị số độ tương phản tính cách có tăng trưởng khi người ta ở một mình hay không? Sau khi cô vô tình sờ lên, trước mặt lập tức xuất hiện một màn hình ảo màu lam nhạt.

Sau khi thao tác một cách cẩn thận, cô đã biết rõ tình huống cụ thể của thân thể này.

Russell, nữ, mười chín tuổi. Đang ở khu số 3 hoang mạc, học lớp 12 trường Trung học Dream, học lại.

So với thế giới thực, khoa học kỹ thuật của thế giới Rubik vô cùng tiến bộ. Nhuế Nhất Hòa đứng trong phòng tắm chưa mấy quen thuộc, rửa mặt, giải quyết hết các nhu cầu sinh lý của cơ thể. Sau đó, cô tìm được ‘tủ quần áo’ bị ẩn giấu, phát hiện bên trong tổng cộng chỉ có sáu bộ quần áo. Cô lấy bộ đồng phục ở hàng thứ nhất mặc vào, lấy dây buộc tóc ở đầu giường cột tóc lên. Đợi đến khi cô mở cửa phòng ra thì cũng đã hiểu một số thao tác cơ bản.

Russell không sống một mình, phòng khách ở bên ngoài được trang trí vô cùng ấm áp, so với căn phòng lạnh như băng thì giống như là hai thế giới vậy. Nhưng, ngay lập tức Nhuế Nhất Hòa đã phát hiện, phòng khách ấm áp chỉ là ảo ảnh, ba mẹ cô đang ngồi trên hai chiếc ghế sofa.

Người phụ nữ trung niên vẫn giữ được một thân hình đẹp, trước mặt là một bịch giấy ăn chỉ còn một nửa, nhìn vào màn hình ảo không hề nháy mắt, khóc đến mức cái mũi đỏ bừng, hai mắt sưng húp như hạt đào.

Người đàn ông thì đang cười ha ha, cả người ngặt nghẽo, vừa cười vừa nói mấy lời thô tục.

Hai người này chính là ba mẹ của Russell, ‘con gái’ xuất hiện cũng không thu hút được sự chú ý của hai người bọn họ. Trên bàn ăn trong phòng bếp có một bát cháo còn đang bốc hơi nóng, mặc dù không có mùi thơm nức mũi nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét. Nhuế Nhất Hòa cảm nhận được cơn đói trong bụng, cô đoán cơ thể này có thói quen ăn bữa sáng. Vì vậy lập tức kéo ghế ngồi xuống, vừa quan sát hai người, vừa ăn bữa sáng nhạt nhẽo.

Mãi đến khi cô thay giày xong, chuẩn bị ra ngoài thì ‘mẹ’ mới phát hiện sự tồn tại của con gái.

“Ra ngoài?”

Một mắt mẹ vẫn nhìn vào màn hình ảo, chỉ bớt ra một chút sự chú ý cho cô con gái.

Nhuế Nhất Hòa không biết trả lời thế nào, chỉ ngẩng đầu nhìn mẹ.

“Ôi, tính cách của con kỳ cục quá đấy! Khiến ba mẹ ở cạnh con…” Mẹ thút tha thút thít, khi nói chuyện mang âm mũi rất nặng: “Con nên dành nhiều thời gian xem màn hình ảo, như vậy mới không cảm thấy buồn tẻ.” Xem ra chưa chắc im lặng đã là cách đối đáp phù hợp nhất với người thiết lập nhưng chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.

Lúc Nhuế Nhất Hòa đóng cửa lại, mẹ đã lại tập trung sự chú ý vào màn hình ảo, từ đầu đến cuối ba vẫn chìm đắm trong chương trình mà Nhuế Nhất Hòa cho là cực kỳ tẻ nhạt, không hề liếc nhìn con gái cái nào.

Tình thân đạm mạc… Khi cô vừa đi vào thang máy, trong tai lập tức vang lên thanh âm quen thuộc: “Có cần phát ca khúc mà cô hay nghe không?”

Người trong thang máy có vẻ mặt lạnh nhạt, có người đung đưa đầu, có lẽ đang nghe một ca khúc sống động. Từ đầu đến cuối, không ai nói chuyện với nhau.

Nhuế Nhất Hòa đứng ở cửa tòa nhà, lúc cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại bị kinh ngạc lần nữa.

Thứ ở trên bầu trời không phải là mặt trời mà là một khối Rubik ba lớp. Cô có thể nhìn thấy ba mặt màu vàng sáng, màu đỏ và màu xanh lá. Bởi vì không có ai tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy khối Rubik trên bầu trời nên ngay lập tức Nhuế Nhất Hòa thu lại biểu cảm mất tự nhiên trên mặt, vẻ kinh ngạc cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Đây chính là khối Rubik cần phải đánh vỡ ư?

Giọng nam tràn ngập từ tính lại vang lên bên tai, dịu dàng nhắc nhở cô, xe bus sắp đến trạm rồi, mau bước nhanh đến trạm xe bus chờ xe.

Nhuế Nhất Hòa đoán, chắc trong lỗ tai của người nào cũng được nhét tai nghe. Cô vừa nghe theo chỉ thị lên xe vừa quan sát xung quanh.

Mặc dù khu vực mà Russell đang cư trú là khu vực sa mạc, nhưng theo Nhuế Nhất Hòa thấy, nơi đây là một thành phố phồn hoa. Hai bên đường có rất nhiều cây xanh, không khí vô cùng tươi mát. Không hề giống với cái tên của nó, là một trong những sa mạc có môi trường rất khắc nghiệt.

Nhuế Nhất Hòa quan sát người trên xe, phát hiện không có ai trả tiền, lúc này cô mới yên tâm bước lên xe, thế nhưng lại nghe thấy hai tiếng ‘bíp bíp’ nhắc nhở trừ mười tệ tiền Lục Châu. Tiền Lục Châu? Ăn, mặc, ở, đi lại đều sử dụng tiền giả tưởng ư?

Nhuế Nhất Hòa đang định tìm hiểu rõ điều này, lại nghe thấy âm thanh tràn ngập từ tính vang lên: “Sweetheart, hôm nay cô hơi lạ…”

Tóc gáy cô lập tức dựng hết lên, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Trời ạ! Giọng nói nhắc nhở cũng có trí tuệ à?