Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 43: Bàn giao nhiệm vụ (Ba)

Ngụy Ngọc Cầm hoàn toàn không nhận ra ánh mắt soi xét của Nhuế Nhất Hòa dành cho mình, sự chú ý đều dồn trên cuốn sách Đan Tiểu Dã nâng bằng cả hai tay.

Lề mề quá đi mất! Đều là người mới, Tô An Dao và Mạnh Tư Lộ rõ ràng cảm thấy có gì đó không bình thường. Nhưng bởi vì không có cách nào nhìn thấy màn hình điện thoại của Nhuế Nhất Hòa, lại không dám lên tiếng hỏi nên mới cố gắng giữ im lặng.

Nhưng thỉnh thoảng bọn họ lại liếc mắt nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa, chứng tỏ bọn họ đều đang suy nghĩ về hàm nghĩa của danh hiệu ‘Người hủy diệt thế giới’ này.

Nếu như Na Bà muốn tìm một người kế thừa truyền thừa của thầy trừ tà, hà cớ gì phải chọn thím Ngụy? Tô An Dao và Mạnh Tư Lộ đều ưu tú hơn bà ấy.

Nếu như chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam, vậy thì cũng có thể chọn Tô An Dao.

Sau khi Nhuế Nhất Hòa phát hiện Na Bà là người gϊếŧ sói thì lập tức cảm thấy toàn bộ sự việc để lộ ra một cảm giác quỷ dị không được bình thường cho lắm... Nhuế Nhất Hòa nhìn Ngụy Ngọc Cầm, càng nhìn càng thấy không bình thường.

Nhuế Nhất Hòa nhớ ra, ngoài danh hiệu ‘Người hủy diệt thế giới’ ra thì cô còn nhận được một trạng thái đặc thù, có lẽ nó cũng cung cấp một chút manh mối. Cô vội vàng nhìn xuống phía dưới, nhưng trạng thái đặc thù không liên quan đến phó bản lắm.

[Trạng thái đặc thù: Nỗi sợ hãi của cương thi vương (Cả người bạn tỏa ra mị lực khiến cương thi không thể nào chống lại. Tuyệt đối không có một con cương thi nào có thể từ chối dòng máu thơm ngọt của bạn, cho dù biết đó là thuốc độc cũng sẽ không do dự mà hút lấy)]

"Tôi đọc xong rồi."

Đan Tiểu Dã trả sách lại cho thím Ngụy, đi đến quầy báo bàn giao nhiệm vụ. Chờ đến khi giao ra một nén nhang, tiếng hệ thống nhắc nhở ‘Nhiệm vụ hoàn thành’ cậu ta mới bất giác phát hiện bầu không khí không ổn lắm.

Trong thời gian cậu ta chuyên tâm đọc sách, lỗ tai hoàn toàn chặn lại mọi âm thanh ở xung quanh. Cậu ta căn bản không biết đã có chuyện gì xảy ra, cũng không biết danh hiệu kỳ quái của Nhuế Nhất Hòa.

So với phó bản trước, mức độ tham gia vào nội dung chính lần này của cậu ta thấp hơn. Mạch chính 40%, nhận được 40 điểm, nhánh phụ chỉ được 10%, nhận được 5 điểm. Độ khó của phó bản gia tăng được cộng thêm 9 điểm. Cuối cùng tổng cộng được 354 điểm, tổng tích lũy được 626 điểm.

Đã vượt qua mốc 500 rồi.

500 điểm có thể đổi một vật phẩm thần kỳ... Nếu như trước đó Lý Lãng không nói, có lẽ cậu ta phải đứng ở đây đau đầu khổ não nghĩ đổi vật phẩm thần kỳ nào. Nhưng hiện tại cậu ta chỉ muốn lên tàu, tra xem ‘Stand’ là gì.

Bởi vậy, lúc Plankton hỏi Đan Tiểu Dã có muốn mua gì hay không, Đan Tiểu Dã lắc đầu nói không.

Plankton vừa mới xốc lại tinh thần, nghĩ rằng có thể bán được gì đó đắt kiếm chút đỉnh: "..."

Đến lúc này anh ta chỉ bán được mấy cái điện thoại. Không có lời, phiền phức chết đi được.

"Đây, vé xe của cậu." Plankton nghĩ xong sớm nghỉ sớm, tiễn người chơi đi hết cho xong chuyện. Cánh tay tái xanh do anh ta điều khiến vẫy vẫy Ngụy Ngọc Cầm: "Bà tới đây... Chắc chắn muốn đổi tàu không?"

Ngụy Ngọc Cầm không hề do dự, chắc như đinh đóng cột, nói: "Tôi muốn đổi tàu, tôi nhất định phải đổi tàu."

Bà thím là người quả quyết như thế sao?

Nhuế Nhất Hòa không hiểu bà ấy lắm, nhưng lờ mờ cảm thấy bà ấy không phải là kiểu người sau khi bị hỏi đi hỏi lại ba bốn lần vẫn có thể giữ vững lập trường ban đầu, đồng thời còn không hề có chút do dự nào.

Plankton: "Tôi hỏi bà một lần nữa, bà có chắc là muốn đổi từ đoàn tàu Thiên Đường sang đoàn tàu Địa Ngục không. Sau khi xuất vé thì điểm thưởng sẽ về 0, ngoại trừ sức mạnh dung hợp cùng cơ thể người chơi thì những vật phẩm quy đổi bằng điểm đều sẽ bị thu lại."

Ngụy Ngọc Cầm: "Tôi chắc chắn."

""Người chơi đã xác nhận." Plankton: "Con người bà sao lại nghĩ quẩn thế! Cầm vé cho cẩn thận."

Plankton đang định đào hố cho người chơi mà mình ghét vẫn không cam lòng, bàn tay do anh ta điều khiển đưa ra một tấm vé tàu màu xanh nhạt.

Ngụy ngọc Cầm giơ tay nhận vé.

Lúc này có một trận gió lạnh thổi qua, cuốn bay vé tàu. Bay lơ lửng vài đường trên không trung, bay thẳng về phía sau, rơi vào một bàn tay to rộng đeo găng tay bảo hộ.

Trước căn phòng nhỏ chỗ bức tường màu vàng, cánh cửa màu xám mở ra, người đứng ở đó chính là đội trưởng, người có thể mặc một bộ quần áo bình thường không có gì bình thường tạo ra cảm giác như anh ta đang mặc đồ cao cấp. Trang bị của anh ta rất hợp với thiết kế nhân vật, đáng tiếc gương mặt quá thanh tú, lúc anh ta đóng giả quản gia thì đem chủ làm nền cho người giúp việc, cải trang thành công nhân công ty mai táng... Xí, nói anh ta là sếp lớn cũng có người tin.

Cần gì phải đeo găng tay bảo hộ, ngoài Nhuế Nhất Hòa... người người đều đang ngắm khuôn mặt hoàn mỹ được tạo hóa yêu thương kia, ai nấy cũng bị ánh hào quang chói lọi của nốt ruồi son ở mi tâm kia làm cho mờ mắt. Ai thèm quan tâm anh ta mặc cái gì, đeo cái gì.

Hơn nữa cũng không có ai dám nhìn anh ta chằm chằm, đương nhiên không thể nhìn kỹ từng chi tiết nhỏ. Dù sao anh đội trưởng là một thanh bảo kiếm tài năng nổi trội, là hung khí. Nhìn lâu có thể cảm nhận được cơn lạnh thấm vào tận xương, không thể ngăn cơ thể sản sinh ra nỗi sợ giống như bản thân đang bị vực sâu nhìn đăm đăm.

Đây là người đàn ông mà chỉ cần nhìn thẳng vào mắt thì lập tức cảm thấy sởn tóc gáy.

Không có ai dám hỏi tại sao anh ta lại tới đây.

Nhuế Nhất Hòa cũng không hỏi, cô đã lờ mờ nhận ra ý đồ của đối phương, cô khẽ hất cằm, nói: "Găng tay đẹp đấy."

Khóe miệng đội trưởng giật giật, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khó phát giác. Anh ta mượn động tác châm lửa, nén lại cảm giác kỳ lạ.

Lửa nhen lên, vé tàu cháy thành tro.

"Người chơi này, bà phải đi theo tôi một chuyến."

Khói phun ra ngưng thành một bộ còng, khóa chặt hay tay thím Thẩm, bà ấy sợ hãi vội vã cầu xin: "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi... Tôi không thể đưa Mạt Lị lên xe sao? Không không, tôi là thầy trừ tà, tôi có thể giao tiếp với quỷ thần. Sự tồn tại của Mạt Lị giống như lá bùa, kiếm bện từ đồng xu của chú Lâm vậy, ông ấy có thể đem những thứ đó lên tàu thì tôi cũng có thể đưa Mạt Lị lên tàu."

Đội trưởng: "Ai dạy bà nói những lời này."

Thím Ngụy: "..."

Thím Ngụy không phải người giỏi ăn nói, những lời có logic rõ ràng mạch lạc như vậy không giống những lời mà bà ấy có thể nói ra. Nếu như để bà ấy tự nói ra thì đại khái chỉ có thể hỏi không ngừng mà thôi, tại sao tôi không thể mang Mạt Lị lên tàu? Những cái khác bà ấy không nói ra được đâu.

Đội trưởng không gặng hỏi, khói mù hóa thành dây thừng cực kỳ chắc chắn kéo thím Ngụy lảo đảo tiến về phía trước.

Mặc cho bà ấy khóc lóc kêu gào không ngừng, đội trưởng lãnh khốc đến nhíu mày cũng lười.

"Chờ chút đã." Nhuế Nhất Hòa nói: "Rốt cục bà ấy làm sao?"

Đội trưởng: "Cầm vé rồi đi đi, tôi phải đưa người này đi."

Nhuế Nhất Hòa: "Anh này, bắt người cũng phải giải thích rõ ràng chứ. Bà ấy là người chơi lấy được vật phẩm nhiệm vụ, nhiệm vụ đã bàn giao xong. Hình như anh muốn đưa bà ấy về lại phó bản, làm trái với quy tắc? Tôi muốn biết anh sẽ làm gì với bà ấy?"

Chắc chắn thím Ngụy có vấn đề... bà ấy sẽ bị gϊếŧ luôn sao?

Nếu như sứ giả dẫn đường đối xử với người chơi tùy tiện như vậy thì cũng thật kinh khủng. Ai mà biết những gì thím Ngụy gặp phải lúc này liệu có phải là kết cục của người chơi khác trong tương lai.

"Xí... Nghé con không sợ hổ!"

Nhuế Nhất Hòa biết người lên tiếng chính là Plankton, cô liếc mắt nhìn sang quầy báo, chỉ thấy một mảnh đen kịt.

Quầy báo cổ quái... Cho dù cửa sổ mở toang, ánh sáng vẫn không rọi vào bên trong.

Nhuế Nhất Hòa nhỏ giọng nói: "Hổ sẽ trả lời tôi, anh tin không?"

Plankton: "... Không tin."

Cười chết mất thôi! Làm gì có chuyện vị kia sẽ trả lời một người chơi.

Nhuế Nhất Hòa: "Anh tự tin đến vậy cơ à, hay là chúng ta cược một ván?"

Plankton: "..."

Đội trưởng: "..." Cho dù các người nói thầm thì tôi cũng nghe được.

"Bà ấy với..."

Đội trưởng vừa cất tiếng thì cảm nhận được hỏa khí đang chạy tán loạn lên trên, cảm giác bất lực quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa. Anh ta chỉ tay vào Ngụy Ngọc Cầm, chỉ vào tay siết chặt mặt nạ của bà ấy: "Trên người bà ấy có đem theo đồ vật không được phép mang ra khỏi phó bản. Phải tiến hành tróc ra mới được đi. Cụ thể thế nào cô không có quyền được biết."

Nhuế Nhất Hòa tin những gì anh ta nói... Nếu đội trưởng đã chịu mở lời thì cũng không cần nói dối.

… Đáng tiếc vẫn chưa đặt cược với Plankton.

Nếu Plankton biết cô đang suy nghĩ gì chắc sẽ lại tức điên lên đập đồ trong quầy báo cho hả giận.

Tình hình không bất lợi mấy...

Những người chơi khác được trấn an.

Ngụy Ngọc Cầm cũng yên tâm, không giãy dụa vô ích nữa.

Đội trưởng quay người rời đi, Nhuế Nhất Hòa gọi giật anh ta lại.

"Đội trưởng, anh tên là gì?"

Lúc hỏi câu này, trên mặt Nhuế Nhất Hòa treo vẻ cười cợt lấy lòng.

"Anh có thể nói cho tôi biết... tên thật của anh được không? Chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, không chừng lại gặp nhau lần thứ ba cũng nên."

"Không thể, cô sẽ không gặp lại tôi được đâu." Đội trưởng nói chắc như đinh đóng cột: "Biết tên của tôi đối với cô mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả."

...

Trên con tàu số hiệu D2348 chạy vững vàng, Nhuế Nhất Hòa ở trong buồng tắm toa tàu số 2 tắm rửa sạch sẽ khoan khoái. Sau đó thưởng thức bánh ngọt tinh xảo trên bàn ăn, thỉnh thoảng lại giải đáp vấn đề cho Đan Tiểu Dã.

Cậu ta lại đang phục bàn.

(复盘: Phục bàn là từ ngữ trong môn cờ (cờ vây, cờ tướng..), sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ, qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu, suy nghĩ các nước đi, ưu điểm, nhược điểm, tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự.)

Cầm bút viết viết vẽ vẽ trên vở.

Quầy ăn ở toa tàu số 2 có mặt bàn đá hoa cương sạch bóng không dính hạt bụi và băng chuyền đá cẩm thạch trắng tinh, băng chuyền kéo dài vào tận nhà bếp thần bí. Từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy tình hình trong bếp.

Bên trong yên ắng, không có tiếng động. Nhưng Nhuế Nhất Hòa không thèm quan tâm, rất nhanh đã có đĩa thức ăn từ trong bếp chạy theo băng chuyền đi ra.

Giống như lời của ông lão Lâm Chấn Bang nói, tiền ăn rất rẻ. Không cần biết người chơi ăn bao nhiêu một bữa, gọi mấy món thì cũng chỉ tốn rất ít điểm.

Phục bàn xong xuôi, Đan Tiểu Dã định viết lại sách pháp thuật của thầy trừ tà... So với sách Vu thuật của La gia, cuốn sách kia giảng giải cặn kẽ hơn. Nhuế Nhất Hòa cảm thấy không công bằng, cô có được mà không cần tiêu tiền... Cuốn này không chỉ không mất tiền mà thím Ngụy còn rước lấy phiền phức vào người.

Thực ra cuốn sách này Đan Tiểu Dã học thuộc vô ích, hai người cũng chẳng dùng tới. Muốn làm thầy trừ tà, không phải cứ học thuộc sách là làm được. Cái này cũng giống như trở thành vu nữ, đầu tiên phải có huyết mạch Vu thuật mới học được.

Ngụy Ngọc Cầm có thể học, đó là bởi vì bà ấy là người được Na Bà chấp nhận... Tương đương với việc có huyết mạch của thầy trừ tà.

Đan Tiểu Dã đang chuẩn bị viết ra, cậu ta sợ để lâu sẽ quên mất.

"Không chừng mấy ngày nữa thím Ngụy có thể đuổi kịp chúng ta."

Nhuế Nhất Hòa không lạc quan được như cậu ta, cô cảm thấy Ngụy Ngọc Cầm và Bạch Mạt Lị cho dù có thể thoát khỏi phiền phức một cách nhanh chóng thì cũng không thể lên đoàn tàu D2348 này. Tàu đã đi rất xa rồi, bọn họ đuổi theo kiểu gì được?

"Sếp Nhuế, chị nói xem người để đồ trên người thím Ngụy và Bạch Mạt Lị có khi nào là Na Bà không?"

Đan Tiểu Dã đã biết danh hiệu mới của cô, cũng biết nội dung miêu tả danh hiệu mới khiến người ta kinh hãi đến nhường nào.

Để tránh khỏi phiền phức không cần có, người đọc được nội dung miêu tả danh hiệu ‘Người hủy diệt thế giới’ ngoài Nhuế Nhất Hòa ra thì chỉ có một mình Đan Tiểu Dã.

Nhuế Nhất Hòa: "Chắc chắn là bà ấy."

Đan Tiểu Dã: "Vậy việc trên người Hoa Hoa có độc cương thi cũng không phải trùng hợp, mà là một âm mưu?"

Nhuế Nhất Hòa gật đầu.

Đan Tiểu Dã: "Những người bạo lực mạng Vương Thanh là người xấu, nhưng còn có rất nhiều người tốt tự nhiên bị liên lụy... Ví dụ như Hoa Hoa, con bé vô tội. Na Bà quá cố chấp rồi."

"Cậu không phát hiện ra sao? Trông bà ấy rất tỉnh táo, nhưng thực ra đã phát điên rồi."

Nhuế Nhất Hòa: "Cái chết của Khương Nhã đã bức bà ấy điên... Có đạo lý nào có thể nói với người điên cơ chứ?"

Đâu có ai biết Na Bà đã sống bao lâu, từng trải qua những gì đâu?

Nhuế Nhất Hòa chỉ biết chắc một điều: Một người điên tỉnh táo, bình tĩnh vào thời điểm cảm thấy tuyệt vọng... thì có thể làm bất cứ điều gì.