Trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Giang Thị, Giang Dĩ Nhu hai mắt đẫm lệ hướng về Giang Dĩ Thành cầu tình.
“Anh ơi, anh yên tâm! Lần này em đến Hong Kong là bí mật, không ai biết, sẽ không có ai biết tin tức về em đâu!”.
Giang Dĩ Thành có chút đau đầu, ảnh chụp nữ nhân trên tờ báo tuy là mơ hồ không nhìn rõ, nhưng nếu gặp người có tâm điều tra, thì vẫn rất có khả năng đoán ra được trên ảnh chụp là ai.
Chuyện xấu hổ của Giang Dĩ Nhu cũng không bung ra quá lớn, Giang Dĩ Thành nhận được tin tức thì đã phải khẩn cấp xử lý suốt đêm, dùng rất nhiều thủ đoạn mới áp xuống được bên phía truyền thông, không đến mức để Giang thị chịu quá nhiều ảnh hưởng tai hại.
Nhưng luôn có vài cánh báo chí vì muốn giật tít câu người đọc, nên đã tuôn ra tin tức một cô gái họ Giang bị công nhân làm vườn đánh thuốc cưỡиɠ ɧϊếp, chẳng qua hình ảnh của Giang Dĩ Nhu trên ảnh chụp được làm mờ, trong nội dung cũng không đề cập chữ nào đến Giang thị, không lộ mặt của Giang Dĩ Nhu, vừa không đắc tội với Giang thị, lại còn gây được sự chú ý của độc giả.
Giang Dĩ Thành bấm một dãy số trên điện thoại, “Liên hệ với mấy tòa soạn, nói bọn họ liệu đó mà làm.”
Giang Dĩ Nhu cắn môi, khuôn mặt nhu mỳ tràn đầy cảm giác xấu hổ cùng không cam lòng.
“Anh. Cảm ơn anh đã giúp em giải quyết chuyện này.” Nói xong, Giang Dĩ Nhu lại khóc xuống hai hàng nước mắt.
Cô ta vậy mà lại bị cái tên nam nhân ghê tởm đó thao đến vài lần!
Chỉ cần nghĩ đến chuyên này, cô ta khó chịu đến mức toàn thân ngứa ngáy.
Trên khuôn mặt trầm ổn của Giang Dĩ Thành hiếm thấy lại hiện lên một tia sắc lạnh.
“Tôi không phải vì cô, mà là vì Giang thị, nói đi, cô lén đến Hong Kong, lại mang theo rượu vang đỏ có chứa thuốc, rốt cuộc là định làm gì?”.
Nội tâm Giang Dĩ Nhu giãy giụa một chút, dựa vào năng lực của Giang Dĩ Thành, hẳn là đã sớm đoán được cô đi để làm gì, nếu cô còn nói lời giả dối, nói không chừng chỉ càng chọc giận Giang Dĩ Thành. Toàn bộ quyền lực của Giang thị đều nằm trong tay Giang Dĩ Thành, ông Giang và vợ đã lui về sau màn, cô ta dám chọc ai chứ không thể chọc Giang Dĩ Thành được.
“Anh à, em thật sự không thể rời xa Đông Thần được, em…em nhất thời mù quáng. Nhưng em thật sự không ngờ sự việc lại trở thành như vậy.”
Không ngờ Giản Đông Thần tình nguyện chịu đựng sự khó chịu do thuốc gây ra, cũng không chạm vào cô, ngược lại còn để tên nam nhân đê tiện kia nhặt được tiện nghi!
Giang Dĩ Nhu khóc đến hoa lê đái vũ.
Giang Dĩ Thành cười lạnh một tiếng, không giận mà tự uy.
“Cô là không xa được Giản Đông Thần, hay là không muốn liên hôn? Giang Dĩ Nhu, năm đó khi Giang thị nhận nuôi cô, cô đã mười hai tuổi, cô biết rõ ràng Giang thị vì sao lại nhận nuôi cô, không ai ép buộc cô, hết thảy đều do chính cô lựa chọn, sao nào? Hiện tại nên là lúc để cô thực hiện nhiệm vụ của mình, nhưng cô lại không tình nguyện?”
Lời nói trần trụi của Giang Dĩ Thành đã chọc thủng tâm tư Giang Dĩ Nhu, sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch.
Năm đó, vì để trở thành con gái trong gia đình hào môn nên đã cố gắng tự đề cử bản thân, bố mẹ Giang vì thế mới chọn trúng cô ta.
Nhưng khi đó chỉ vì ước muốn tiến vào hào môn nên cô ta thuận miệng hứa hẹn mọi điều, cô ta cho rằng chỉ cần cô ta ngoan ngoãn lấy lòng, biểu hiện ưu tú, Giang gia liền sẽ luyến tiếc cô ta, sẽ cho cô ta một tương lai tốt đẹp!.
“Anh. Em không phải không muốn, chỉ là.... Chỉ là vì cái gì lại gả em cho lão nam nhân già khú đế như vậy!? Em còn trẻ! Em không thể…Em không muốn!” Giang Dĩ Nhu có chút cuồng loạn, lớp trang điểm tinh xảo đã bị nước mắt cuốn trôi, không còn là bộ dáng của một thục nữ danh viện, ngược lại lại giống như một kẻ điên đang khóc la om xòm.
Giang Dĩ Thành vứt tờ báo trên bàn vào thùng rác, dường như chỉ nhìn thêm chút thôi cũng đã ô uế mắt của hắn.
“Giang thị không phải đã vì cô mà chọn một người nam nhân tương xứng đó sao, sau đó là do chính cô thấy Giản thị xuống dốc nên mới chủ động đề nghị từ hôn, không phải sao? Hiện tại cô đã không còn lựa chọn khác rồi.”
Giang Dĩ Nhu không còn lời nào để nói.
Giang Dĩ Thành bị nháo loạn khiến cho phiền lòng, hắn nhìn đồng hồ, hắn còn cuộc hẹn với Hàn Đình về vụ kiện liên quan đến trấn Lục Thành, không có thời gian nghe Giang Dĩ Nhu khóc lóc kể lể, vì thế hắn đứng lên, chỉnh lại tây trang, lạnh lùng nói, “Tốt nhất là cô nên ngẫm nghĩ cho kỹ, sắp tới không cần ra khỏi cửa, chuyện ở IRIS giao cho người khác, còn bản thân chờ gả là được rồi.”
Giang Dĩ Nhu luống cuống.
Mọi người đều biết loại con gái nuôi ở nhà hào môn giống như cô, chỉ mang được cái tiếng vẻ vang, thực chất lại không có một phần tài sản nào, gả cho người giàu mới là con đường tốt nhất!
IRIS chính là công ty mà cô ta đã nỗ lực thật lâu mới có thể xin được từ Giang Dĩ Thành, cô ta không thể bỏ nó được! Chính là nhờ có cái công ty trên danh nghĩa này, đám nữ nhân trong giới thượng lưu mới có chút xem trọng cô ta!
“Không được. Anh, em xin anh! Xin anh! Đừng lấy đi IRIS mà!”
Giang Dĩ Nhu giữ chặt tay áo của Giang Dĩ Thành, Giang Dĩ Thành có chút không kiên nhẫn lại lần nữa nhìn đồng hồ.
IRIS là công ty thiết kế do Giang thị sáng lập, Giang Dĩ Nhu là tổng giám đốc trên danh nghĩa của IRIS, cho cô ta đứng tên âu cũng là để cho cô ta chút mặt mũi. Nhưng năng lực của Giang Dĩ Nhu không cao, ở trong nghề thiết kế không có chút danh tiếng nào, phương diện quản lý kinh doanh cũng vô cùng kém cỏi, IRIS ở trong tay cô ta không chỉ không có gì khởi sắc, ngược lại còn liên tục tổn thất, cũng may nhờ có cây đại thụ là Giang thị nên mới có thể sống đến bây giờ.
Giang Dĩ Thành lấy một tờ giấy trên bàn ném đến người Giang Dĩ Nhu.
“Nếu muốn lấy lại IRIS, thì phải để tôi thấy được năng lực của cô.”.
Quý Du Nhiên kinh hỉ nhìn tờ quảng cáo trên tay, đây là cô vừa mới phát hiện trên bàn làm việc của Giản Đông Thần.
Là tấm quảng cáo mời gọi các nhà thiết kế cho thị trấn Lục Thành.
Quý Du Nhiên cẩn thận đọc, ban tổ chức là chính quyền thành phố A, người dự thi có thể là cá nhân hoặc xí nghiệp, người chiến thắng không những nhận được một khoản tiền thưởng vô cùng lớn cùng vinh quang chiến thắng, quan trọng nhất chính là có thể có được tư cách trở thành người thiết kế chính cho hạng mục thị trấn Lục Thành về sau.
Đối với một người thường xuyên nhận được giải thưởng từ các cuộc thi từ lớn đến bé như Quý Du Nhiên mà nói, cuộc thi này quá ư là phù hợp với cô, một cơ hội tốt vô cùng.
Giản Đông Thần ngẩng đầu từ tập văn kiện, ánh mát thoáng nhìn qua khóe miệng mang theo nụ cười của cô gái đang ngồi trên sô pha, ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm một tờ áp phích, thật hiếm khi thấy cô không ôm máy tính bảng để vẽ vẽ.
Bộ dáng chuyên chú mà vui sướиɠ, thế mà hắn lại thấy cực kỳ đáng yêu.
Chân mày Giản Đông Thần nhăn lại, dời đi ánh mắt.
Xem ra thời gian một tháng hình như hơi lâu, lâu đến mức hắn cảm thấy có chút luyến tiếc cô gái này.
Loại cảm xúc không nên xuất hiện này, cần sớm phải chặt đứt.
Đúng vậy, chỉ còn mấy ngày nữa là hết rồi.
Quý Du Nhiên ngay lập tức bắt tay vào làm, cô nhân lúc Giản Đông Thần mở cuộc họp buổi chiều, thì chạy đến cục Công Thương đăng ký một văn phòng làm việc tư nhân, cũng may gian chung cư kia của Cảnh Hách Phàm có thể dùng để đăng ký làm địa điểm công ty được, quá trình đăng ký đơn giản, tiết kiệm cho cô không ít thời gian.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, lại nhận được cuộc gọi từ Hồ Mộc Mộc hẹn cô đi ăn cơm, hai người hẹn gặp tại nhà hàng Tây hôm trước.
“Tớ nghỉ việc rồi!”.
Hồ Mộc Mộc nâng ly rượu vang đỏ lên, uống một ngụm to!
Quý Du Nhiên bất đắc dĩ, tính tình Hồ Mộc Mộc ngay thẳng, đến công ty nào làm cũng không được lâu dài, nếu không phải là cãi nhau với cấp trên thì chính là bị đồng nghiệp xa lánh, tốt nghiệp mấy năm nay đã đổi qua không biết bao nhiêu công ty.
“Hắc Sơn Lão Yêu nếu không bồi thường tiền cho tớ, tớ nhất định sẽ kiện lên sở lao động! Du Nhiên, cậu ăn đi! Hôm nay tớ bao tất!”
Hồ Mộc Mộc vỗ vỗ túi tiền, nhìn rất có cảm giác nhà giàu mới nổi.
Quý Du Nhiên đang cân nhắc có nên bảo Hồ Mộc Mộc đến công ty tư nhân của mình làm việc hay không, thì thấy Hàn Đình từ trên tầng hai của nhà hàng bước xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Đình nói gì đó với người trợ lý đi sau lưng, sau đó liền tiến tới bên bàn của Quý Du Nhiên.
“Du Nhiên! Du Nhiên! Soái ca! Hình như chính là anh luật sư hôm bữa!”
Hồ Mộc Mộc còn đang điên cuồng ám chỉ Quý Du Nhiên nhìn soái ca, soái ca liền tới ngồi ở bàn các cô rồi.
“Trùng hợp thật.” Quý Du Nhiên chào hỏi.
Hàn Đình nhàn nhạt gật đầu. “Ừ, thật trùng hợp.”.
Hồ Mộc Mộc không hiểu ra sao, “Các người…quen nhau à?”
Cô nàng dùng ánh mắt kiểu như “Sao cậu không kể chuyện này cho tớ biết” nhìn về phía Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên làm lơ ánh mắt dò hỏi của Hồ Mộc Mộc, cô nhìn về phía Hàn Đình. “Hàn luật sư thường tới nơi này sao?”.
Hàn Đình gật đầu. “Văn phòng luật sư ở tầng trên, nên nhân viên sẽ dùng cơm trưa công ty ở đây.”
Hồ Mộc Mộc suýt chút nữa là phun ra một búng máu.
“Cơm công ty có thể xa xỉ đến vậy sao? Xin hỏi văn phòng luật sư các anh còn tuyển người không vậy? Tôi vừa mới thất nghiệp! Chuyện gì cũng có thể làm!”
Hồ Mộc Mộc vốn chỉ là nói giỡn, không ngờ tới là Hàn Đình nghiêm túc suy nghĩ trong giây lát, sau đó đưa danh thϊếp cho Hồ Mộc Mộc.
“Cô có thể tới thử xem, nhưng phải hoàn toàn dựa vào thực lực, chứ không nói gì tới quan hệ.”
Trở lại cao ốc Giản Ảnh, Giản Đông Thần vẫn chưa họp xong, Quý Du Nhiên một mình về lại phòng nghỉ tiếp tục vẽ tranh, vẽ vài nét bút, cô mở ra một khung ảnh mới, nghiêm túc hạ xuống từng nét vẽ.
10 phút sau, một khuôn mặt giống như đúc, tác phẩm ký họa nhân vật đã được hoàn thành.
Hàn Đình nhìn di động, là từ một dãy số điện thoại xa lạ gởi tới một tin nhắn, trong đó không có nội dung chữ, mà chỉ có một tấm hình.
Hình vẽ một nam nhân văn nhã sạch sẽ, mang cặp kính gọng vàng, rõ ràng chỉ có vài đường đơn giản, nhưng lại khắc họa rất rõ nét các góc cạnh khuôn mặt, vô cùng tinh xảo.
Ký tên, Nhiên Nhi tiểu thư.
Hàn Đình hơi hơi gợi lên khóe môi, ra lệnh cho thư ký, “Rửa tấm này ra rồi đóng khung cho tôi.”