Phép Tắc Thượng Vị

Chương 50

“Ô. Ân.”.

Trong phòng nghỉ nơi văn phòng làm việc, Quý Du Nhiên bị đè ở trên cánh cửa, cái miệng nhỏ bị hôn đến gắt gao, hai vυ' theo thân thể lay động lên xuống, trên người Giản Đông Thần vẫn mặc áo khoác, chỉ có phần lưng quần là kéo xuống, thuận tiện cho hắn hung hăng đỉnh nhập hoa huyệt.

Hai chân cô bị vắt trên eo của nam nhân, côn ŧᏂịŧ nóng như lửa như muốn xỏ xuyên qua thân thể cô, nghiền áp tầng tầng lớp lớp mảnh thịt non bên trong, một chút rồi một chút, xâm nhập thật mạnh vào hoa tâm, dâʍ ɖị©ɧ cuồn cuộn từ bên trong không ngừng trào ra, cộng thêm hành động nhanh mạnh của côn ŧᏂịŧ càng khiến âm thanh òm ọp trên nên sinh động, vô cùng da^ʍ mĩ.

Sau khi trở về từ Hong Kong, Giản Đông Thần liền phá lệ “Tàn nhẫn”, Quý Du Nhiên chân chính cảm nhận được cái gì gọi là “trợ lý bên người”, dường như là suốt 24h cô không được phép rời đi, tùy thời tùy chỗ “Đợi mệnh”. Giản Đông Thần trừ bỏ thời gian làm việc, còn lại thì chỉ chuyên tâm làm một việc.

Thao cô.

“Giản tiên sinh. A. Không được. Nhanh lên.”.

Nhanh kết thúc đi!.

Giản Đông Thần cắm vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, hoa huyệt dường như đã muốn đâm hỏng, vòng eo bủn rủn vô lực, thân thể mỏi mệt, kɧoáı ©ảʍ tê dại, vô số cảm giác chồng lên nhau khiến cơ thể như bị co rút. Cô nỗ lực ôm lấy cổ Giản Đông Thần, hạ thân hoàn toàn dựa vào lực nâng cánh tay từ người nam nhân, nhưng dù vậy, cẳng chân cũng đã hết sức, không thể câu lấy eo nam nhân được thêm nữa, chỉ có thể đáng thương rũ xuống.

Nếu không phải lúc trước đã làm rất nhiều lần, Quý Du Nhiên thậm chí đã cho rằng Giản Đông Thần đây là vừa mới khai trai.

Tuy trước kia khi ở trên giường hắn cũng rất tàn nhẫn, nhưng ít ra thì sẽ không muốn cô mỗi ngày, mỗi lần thao xong thì cô tốt xấu gì cũng có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

Chỉ là từ khi rời khỏi Hồng Kong, cũng không biết hắn bị chạm trúng sợi dây nào mà thay đổi đến như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Du Nhiên cảm thấy có lẽ là do hiệp ước của bọn họ sắp hết hạn, nên Giản Đông Thần muốn nắm chặt khoảng thời gian cuối cùng này để áp bức thân thể của cô, giống như thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm, vào mấy ngày nghỉ cuối cùng trước khi đến thời điểm khai giảng, đều khiến chúng ta cảm thấy vô cùng quý giá.

Đúng là đồ tư bản gian ác!

“Nhanh lên? Còn chưa đủ nhanh sao?” Giản Đông Thần cố ý tăng nhanh tốc độ.

“A a. Nhanh lên. Nhanh bắn đi!” Quý Du Nhiên bị xóc nảy đến đầu váng mắt hoa, sắc mặt ửng hồng một mảnh, mật dịch như thủy triều tràn ra bên ngoài, nơi giao hợp của hai người là một mảnh da^ʍ mĩ, xấu hổ đến mức không thể nói nên lời.

Giản Đông Thần đột nhiên ngừng lại, dươиɠ ѵậŧ rút ra hơn phân nửa, chỉ để lại một phần qυყ đầυ còn cắm trong hoa huyệt.

Quý Du Nhiên cảm thấy phía dưới của mình đã mất đi cảm giác, cô ngã vào lòng ngực của Giản Đông Thần, thở hổn hển.

Vì dâʍ ɖị©ɧ của cô tuôn ra quá nhiều, dẫn đến việc Quý Du Nhiên cho rằng Giản Đông Thần đã bắn, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai ngờ hắn ôm cô quay người lại, ném lên trên ghế sô pha.

“Anh...”.

“Tôi như thế nào? Cho rằng tôi đã kết thúc?” Giản Đông Thần nói, liền nhấc hai đùi của Quý Du Nhiên ấn về phía trước ngực của cô, hoa huyệt chảy nước dường như đang thực hiện nghi thức hiến tế bày ra trước mặt hắn.

Cửa động khi nãy bị côn ŧᏂịŧ nong cho thành hình chữ O, mới chỉ một lúc thôi mà đã khép chặt miệng lại.

Ánh mắt Giản Đông Thần tối sầm lại.

Thật là một cái tiểu nhục động thiếu thao mà.

Nơi này trừ bỏ hắn, có phải hay không còn cắm qua côn ŧᏂịŧ của nam nhân khác? Sao mãi đến giờ mà cũng không thấy chút lỏng lẻo nào? Là do bọn họ thao không đủ? Hay là dươиɠ ѵậŧ chưa đủ lớn?

Giản Đông Thần tưởng tượng đến những điều này, trong lòng liền bắt đầu có một cơn lửa giận không thể nói rõ.

Nhờ vào công lao của Giang Dĩ Nhu, thời điểm khi hắn ở Hồng Kong mới phát hiện ra được một chuyện.

Hắn có vẻ như là thật sự thích thân thể của nữ nhân này.

Đúng vậy, là thân thể.

Chỉ có thể là thân thể.

Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình lại thích một nữ nhân lả lơi ong bướm, trời sinh phóng đãng.

Những cơn giận dữ buồn phiền không thể lý giải đó, đều là bởi vì du͙© vọиɠ chiếm hữu mà thôi!

Đúng vậy, chính là du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Trong hiệp ước nói rõ cô là nữ nhân thuộc về hắn! Bất kỳ nam nhân nào đυ.ng chạm vào cô, hiển nhiên sẽ khiến hắn sinh ra sự bất mãn do vật sở hữu của mình bị xâm chiếm.

Nếu là bởi vì thân thể của cô làm hắn lưu luyến, như vậy chỉ cần hắn thao đủ rồi, thì loại cảm giác này nhất định sẽ biến mất.

Giản Đông Thần đĩnh động dươиɠ ѵậŧ đang dâng trào của mình, nhắm ngay cửa động, một cú đi vào!.

“A! ~~” Quý Du Nhiên nhịn không được hét lên một tiếng.

Bởi vì nguyên nhân tư thế, Giản Đông Thần so với vừa nãy càng thêm thuận lợi thao lộng, côn ŧᏂịŧ cứng rắn màu đỏ tím vào nhanh ra nhanh, cực kỳ kiêu ngạo, cắm đến mức khóe mắt của Quý Du Nhiên phải trào ra nước mắt sinh lý.

Máu trong người Giản Đông Thần sôi trào, nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân với khuôn mặt thuần khiết, du͙© vọиɠ như đang tỏa ra từ khuôn mặt cho đến cánh môi mềm mại kia.

Đôi môi mềm mại, thực ngọt.

Không biết vì cái gì, ở Hong Kong, sau khi hưởng qua hương vị của cái miệng nhỏ này, khiến cho hắn có chút muốn ngừng mà không được.

Trước kia hắn tuyệt đối không hôn nữ nhân, cũng tuyệt đối không ở cùng với một nữ nhân quá hai ngày.

Nhưng khi gặp được cô, tất cả đều phá lệ.

Giản Đông Thần cúi đầu, ngậm lấy cái miệng nhỏ đang ê a kia.

Hai cái miệng trên dưới của Quý Du Nhiên đều bị lấp kín, kɧoáı ©ảʍ mất hồn từ trong xương tủy cũng chỉ có thể hóa thành tiếng nức nở trong cổ họng, giống như một chú mèo nhỏ xinh đẹp động lòng người. Giản Đông Thần tăng thêm sức hôn.

Đôi mắt Quý Du Nhiên cố sức mở ra một cái khe hở, cô vậy mà không thể tin vào mắt mình, trên mặt Giản Đông Thần lúc này lại có chút nhu tình.

Tình cảnh lần đầu tiên bị hắn thô bạo làʍ t̠ìиɦ còn rõ ràng trước mắt, khi đó hắn, mặc dù cũng thao cô đến cao trào, nhưng biểu tình trước sau vẫn vô cùng lạnh lùng, giống như là một cái máy đóng cọc không có tình cảm.

Nhưng hiện tại, Quý Du Nhiên đột nhiên tìm được cảm giác ngang bằng cùng Giản Đông Thần, dường như khi làʍ t̠ìиɦ cùng hắn, cô đã không còn là công cụ để hắn phát tiết tìиɧ ɖu͙©, mà chân chính là cảm xúc giữa một người nam và một người nữ.

Bộ dáng của Giản Đông Thần rất tốt, thuộc dạng lãnh khốc, nếu hắn vào giới giải trí, Quý Du Nhiên tin rằng hắn tuyệt đối sẽ nổi tiếng không kém gì Nhiễm Nhất Bạch, làʍ t̠ìиɦ cùng nam nhân như vậy, không cần tính toán chuyện tương lai, đến hạn thì vỗ mông bỏ chạy, cũng không sợ bị quấn lấy, lại không cần mang theo gánh nặng tâm lý, Quý Du Nhiên thiệt tình cảm thấy lần này cô bắt được hời lớn.

Khi Giản Đông Thần hạ xuống những nụ hôn nồng cháy, Quý Du Nhiên không tự giác mà vòng lấy cổ hắn, bắt đầu hôn lại.

Dươиɠ ѵậŧ đang nằm trong mật huyệt hình như dừng lại một chút, nhưng cũng không vì vậy mà mềm đi, ngược lại nó càng thêm bừng bừng phấn chấn, mông thịt bị chụp đánh vang lên tiếng bạch bạch, âm thanh rêи ɾỉ nức nở càng thêm nâng cao.

Rùng mình, co rút, từng đợt cao trào, vui sướиɠ đến mức mỗi một lỗ chân lông đều đang trong trạng thái thư giãn.

Từ sâu trong hoa huyệt của Quý Du Nhiên tiết đến rối tinh rối mù.

Chờ hai người bọn họ thoát ra khỏi bể dục trầm luân, đẩy cửa phòng nghỉ ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Nhiễm Nhất Bạch đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Giản Đông Thần, trên mắt là hai đạo quầng thâm.

Mặt Giản Đông Thần trầm xuống, “Cậu tới từ lúc nào?”.

Nhiễm Nhất Bạch có thể tùy ý ra vào văn phòng của hắn, thư ký sẽ không ngăn trở.

Nhiễm Nhất Bạch thả tạp chí đang đọc xuống, bàn tay che lại đũng quần đang dựng lều, khẩu khí bình thường cất giọng, “Từ lúc hai người bắt đầu.”

Hắn vừa nghe nói Giản Đông Thần từ Hong Kong đã trở về, lập tức đi đến đây, còn nghĩ thầm không chừng có thể nhìn thấy Quý Du Nhiên.

Quả nhiên, đã để hắn nghe được một hồi đông cung sống.

Hắn thậm chí có thể từ âm thanh làʍ t̠ìиɦ của hai người bọn họ, mà ảo tưởng ra cảnh tượng hoan ái trong đó, bọn họ càng làm thì hắn càng cứng hơn.

Vốn dĩ hắn đã muốn bỏ đi, nhưng chân như mọc rễ, khiến hắn chỉ có thể nghe suốt toàn bộ quá trình.

Từ khi hắn tìm được cảm giác là một nam nhân trên người Quý Du Nhiên, về sau gặp những nữ nhân khác, hắn không thể tìm được mùi vị giống như của Quý Du Nhiên.

Thậm chí hắn còn không cảm giác được những người đó là nữ nhân, ngay cả một cái ôm trong đóng phim cũng khiến hắn khó chịu, cảnh diễn hôn phải tìm người thế thân! Còn có chuyện tệ hơn, đó chính là mỗi tối trước khi đi ngủ, trong đầu hắn đều tràn ngập hình ảnh hắn đè cô ra cọ xát trên ghế sô pha tối hôm đó.

Quá con mẹ nó tra tấn người!.

Quý Du Nhiên lười biếng sửa sang lại áo váy, vẻ mặt thỏa mãn bước ra từ phòng nghỉ, đi đến sô pha cầm lấy máy tính bảng ở trên bàn, thuận tiện liếc mắt nhìn Nhiễm Nhất Bạch một cái, cái nhìn vừa thuần khiết vừa mị hoặc, cộng thêm mùi hương thoang thoảng như có như không, chọc cho người khác động lòng, đũng quần của Nhiễm Nhất Bạch đang được che dưới tờ tạp chí nháy mắt cứng thêm vài phần.

Mẹ nó! Yêu tinh!.

Quý Du Nhiên ôm máy tính bảng, có thể là hai ngày nay Giản Đông Thần ra sức “Hầu hạ” làm cô cảm thấy quá sảng khoái, cho nên giọng điệu khi nói chuyện với hắn có vài phần mềm mại.

“Giản tiên sinh, có cần tôi tránh mặt không?”.

Giản Đông Thần liếc nhìn Nhiễm Nhất Bạch một cái, mặt trầm xuống nói, “Đi vào bên trong chờ đi.”.

Quý Du Nhiên bình thản ôm theo máy tính bảng trở về phòng nghỉ, dù sao thì từ khi trở về từ Hong Kong thì cô liền bị Giản Đông Thần trực tiếp ôm đến phòng nghỉ trong văn phòng làm việc của hắn, mấy đêm nay đều là qua đêm ở đây.

“Khoan đã.”.

Quý Du Nhiên dừng chân, quay đầu nhìn về phía Giản Đông Thần.

Biểu tình Giản Đông Thần vẫn lạnh băng như cũ, nhưng trong giọng nói lại là sự ôn nhu mà chính hắn cũng không thể phát hiện được.

“Nếu đói bụng thì nhớ báo cho thư ký, muốn ăn gì thì cứ nói với họ là được.”

“Cảm ơn.” Quý Du Nhiên không cảm nhận được sự thay đổi trong ngữ khí của Giản Đông Thần, chỉ nói cảm ơn rồi bỏ vào trong phòng, tiếp tục tác phẩm chưa hoàn thành của cô.