Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 22: Hồ Lai Lai

Beta bởi EscentricT (๑ᵔ⤙ᵔ๑)

===

Hồ Lại dự định tĩnh tâm hai ngày để suy nghĩ về những cảm xúc không thể lý giải được của mình.

Chu Hoài Nghi thuộc loại miệng chó không mọc được ngà voi điển hình. Người này có cả bạn gái lẫn con gái, còn bày đặt vẽ chuyện bảo mình phải cân nhắc kỹ càng. Từ trước đến giờ các mối quan hệ của mình đều thuộc easy mode, kỳ này được ở lại trong hard mode đã mừng, phải nói là hardcore mode.

Vượt cấp quá nhiều, kết cục bồn chồn không yên.

Đặc biệt lần này Hồ Lại còn hết sức tâm huyết nên càng phải cẩn thận từng ly từng tí một.

Trên thực tế về phần mình, Hồ Lại cảm thấy không có gì đáng bận tâm.

Thích một ai đó, sẽ muốn nhìn thấy người ấy, muốn đến gần người ấy, đồng thời mong mỏi đối phương cũng sẽ trao gửi tình yêu và niềm vui cho mình, đơn giản như vậy thôi.

Điểm phức tạp ở đây là chưa chắc bên kia đã có suy nghĩ giống vậy.

Trước những khác biệt rành rành không thể nào thay đổi—— tuổi tác, giới tính, thế hệ, Giang Ngữ Minh không là cái đinh gì cả.

Đương nhiên trong mắt của Chu Hoài Nghi, chuyện Giang Ngữ Minh không phải là vấn đề chỉ là suy nghĩ ngây thơ của riêng một mình Hồ Lại.

Hồ Lại cũng xác định bản thân phải ngẫm nghĩ lại thật kỹ càng, không được tự hạ thấp bản thân.

Cô tên Hồ Lai Lai (Tới làm bậy) thật, thường xuyên làm chuyện bậy bạ cũng là thật, nhưng nhân phẩm và đạo đức làm người vẫn có một chút.

Giả sử có người chủ động đuổi theo cô như trước đây, tìm hiểu một thời gian nếu không cảm thấy phù hợp Hồ Lại sẽ đá ngay mà không cảm thấy áy náy chút nào. Nhưng bảo cô đi trêu hoa ghẹo nguyệt, được hai hay cùng lắm sáu tháng đã bỏ người ta thì đó là tạo nghiệp.

Đàn ông bị đá không sao, nhưng phụ nữ thì khác, đặc biệt nếu cứ nhằm vào tuýp phụ nữ nghiêm trang đứng đắn như Thẩm Chứng Ảnh mà tạo nghiệp thì rất dễ bị sét đánh.

Là một cô gái có thể làm đàn ông bật khóc, Hồ Lại không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu giáo sư Thẩm khóc trước mặt mình. Chỉ mới chớm nghĩ đến thôi Hồ Lại đã khó chịu cực kỳ.

Bấm đốt ngón tay tính thử, mình và Thẩm Chứng Ảnh đã qua lại hơn một tháng, dựa theo tiến độ này, chung đυ.ng thêm hai tháng hay bốn tháng cũng không có vấn đề gì.

Hồ Lại tính tính toán toán một hồi, cảm giác chua chát bắt đầu dậy sóng.

Bao giờ cũng là mình chạy đi tìm Thẩm Chứng Ảnh, giáo sư Thẩm không bao giờ chủ động gọi điện, nhắn WeChat hay bất cứ phương thức liên lạc nào khác. Cả lần gặp trước đó cũng vậy, mình thì vội vàng lưu số còn bên kia thấy nhưng chả buồn lưu.

Nực cười.

Làm cho Hồ Lại tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Phải phớt lờ Thẩm Chứng Ảnh ít nhất ba ngày, đến thứ năm này là vừa vặn ba ngày. Giáo sư Thẩm đã hứa với Hồ Lại rằng nếu không có việc khẩn cấp thì thứ năm hàng tuần sẽ đến Côn Luân trải nghiệm game.

Đối với việc nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh trở lại, Hồ Lại đã dành ra cả một tối để bình tĩnh. Đến khi tỉnh dậy đã tắt lửa lòng, tâm vốn lạnh càng thêm lạnh.

Không chờ đến thứ năm, Thẩm Chứng Ảnh đã nhắn tin qua, cảm xúc đầu tiên của Hồ Lại khi nhìn màn hình sáng lên là cực kỳ hớn hở mong chờ nội dung... Được rồi, người ta chỉ hỏi chuyện công việc mà thôi.

Thẩm Chứng Ảnh: Công ty của em có giới thiệu nội bộ không? Liệu có thể giới thiệu cho sinh viên vừa tốt nghiệp không?

Hồ Lại: Có có. Cô hỏi cho sinh viên của mình sao?

Thẩm Chứng Ảnh: Ừ, sinh viên.

Giáo sư Thẩm bình thường luôn thờ ơ lạnh nhạt với sinh viên, cốt là đến lớp cho có mặt, vừa hết giờ đã vội bỏ chạy, đừng quên điều này. Nếu giáo sư Thẩm chủ động tìm mình, Hồ Lại sẽ không ngang ngược lộng quyền, cũng không hạch sách đòi hỏi điều kiện này điều kiện nọ. Cô ghét nhất công tư không phân minh, nói thẳng với Thẩm Chứng Ảnh rằng có hồ sơ lý lịch gì cứ gửi qua để cô chuyển cho phòng nhân sự.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Mãi cho đến thứ năm, Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại mới chạm mặt nhau ở nhà ăn của công ty.

Lần đầu gặp lại sau khi "bỏ trốn", Thẩm Chứng Ảnh mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim màu xám nhạt, khoác một chiếc áo màu xanh khói cùng quần ống rộng màu đen và mang giày thể thao màu trắng, trẻ hơn ít nhất hai mươi tuổi so với lúc đứng trên giảng đường. Ngay cả cặp kính to khủng bố cũng không đeo, thoải mái xuất hiện trước mặt Hồ Lại.

Trước khi trông thấy người trước mặt, trong lòng Hồ Lại cứ thấp thỏm không yên, đến khi gặp được rồi, Hồ Lại lại cảm thấy tim mình suýt thì đập lỗi nửa nhịp.

Hồ Lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt, định nói gì đó nhưng lại thôi, cơ mặt giật giật rúm ró khiến giáo sư Thẩm thiếu tí nữa là bật cười.

"Làm cái vẻ mặt gì đấy hả?"

"Kinh ngạc ạ".

"Thế này mà gọi là kinh ngạc? Cô còn tưởng em trông thấy ma. Ăn gì đây, hôm nay cô mời".

"Hôm nay xuống sớm không cần xếp hàng chờ. Em muốn ăn mỳ Ý hải sản".

Mỳ Ý hải sản là món signature của bếp ăn Côn Luân, mỗi ngày cung đều không đủ cầu. Hồ Lại lười xếp hàng nên từ lúc vào công ty tới giờ cô ăn món đó chưa được bao nhiêu lần.

Có một người theo đuổi tạm gọi là A biết Hồ Lại thích món này bèn xuống xếp hàng mua giúp cô, nếu là người khác chắc chắn sẽ vui vẻ nhận nhưng Hồ Lại thì không. Cô quét mã chuyển khoản trả tiền lại tại chỗ ngay lập tức, cũng không hề đυ.ng đến dĩa mỳ, khiến cho anh chàng kia hết sức xấu hổ.

Chu Hoài Nghi khuyên cô rằng cho dù không thích thì cũng nên ứng xử nhẹ nhàng uyển chuyển hơn một chút, đừng quá cứng nhắc như vậy. Hồ Lại đáp: "Có vài người không thể dùng cách nhẹ nhàng đáp trả được đâu. Giả sử mình khách sáo nhận một lần, bên kia tưởng đó là tín hiệu mình cũng có ý với anh ta; nhận thêm lần nữa, rất có thể anh ta sẽ tuyên bố với mọi người mình đồng ý làm người yêu rồi. Đến lúc mình đứng ra phủ nhận, thiên hạ sẽ xem mình là đứa xấu xa chơi đùa với tình cảm của đàn ông ngay cậu tin không?"

Mặc kệ Chu Hoài Nghi tin hay không, cô gái tiếp theo bởi vì quá khách sáo nên đã nhận đồ ăn A gửi tặng hai lần nhưng sau đó lại không nhận lời làm người yêu anh ta, thế là lập tức bị xầm xì dị nghị là người tham lam lợi dụng. Trời đất chứng giám, cô chỉ nhận có hai lần mà thôi, trong đó một lần là trà sữa 15 tệ của chương trình mua một tặng một từ cửa hàng mới khai trương.

Đối với thái độ dứt khoát nhất quyết cắt đuôi ngay những anh con trai theo đuổi mà mình không vừa mắt của Hồ Lại, Chu Hoài Nghi không phục không được.

Nhìn dĩa mỳ hải sản của mình, lại nhìn phần ăn giống như đúc trước mặt Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại thở dài.

"Gì nữa đây?" Chẳng trách Thẩm Chứng Ảnh thường xuyên cảm thấy không dễ hầu hạ Hồ Lại, trong đầu con bé này đầy rẫy những ý tưởng kỳ quái.

"Giáo sư Thẩm, sao cô không chọn món khác rồi chúng ta có thể thử qua thử lại haha".

Đúng vậy, là như vậy đó haha, cô một nửa em một nửa, sẽ thân mật hơn nhiều cô hiểu không.

Thẩm Chứng Ảnh không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng Hồ Lại có khẩu vị cao, món con bé muốn ăn thì hẳn là phải ngon nên mới mua hai phần. "Sau này tuần nào cô cũng đến đây, muốn thử món nào cứ từ từ mà thử, không cần phải bày vẽ. Hơn nữa thực đơn nhiều món như vậy làm sao biết món nào ngon hay không ngon, còn muốn cô lấy ba bốn thứ là thế nào".

Giáo sư Thẩm cũng là người rất sợ câu hỏi "hôm nay ăn gì?", bình thường lúc gọi cơm toàn dựa vào các web cung cấp công cụ chọn lựa ngẫu nhiên online để chọn món.

Hồ Lại biết rõ mình đã chọn đi một con đường khó khăn gập ghềnh nên không nói nữa, lẳng lặng liếc Thẩm Chứng Ảnh một cái rồi nhỏ nhen hỏi: "Sao bỗng dưng hôm nay cô lại mặc đẹp vậy? Buổi tối có hẹn à?"

Thẩm Chứng Ảnh không phải không phát hiện ra ánh mắt khinh bỉ của Hồ Lại đối với cách ăn mặc của mình. Hiếm khi nghe con bé nói thẳng, Thẩm Chứng Ảnh hỏi đùa: "Chẳng lẽ bình thường cô mặc quần áo khó coi lắm ư?"

Gu thẩm mỹ là một trong những vấn đề mang tính nguyên tắc, Hồ Lại thích Thẩm Chứng Ảnh đến đâu cũng không thể nói dối trắng trợn. Cô suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Không phải khó coi, mà là quê mùa, quê mùa che trời lấp đất. Có cả thơ làm chứng: Đại phong khởi hề vân phi dương (Dịch nghĩa: Gió lớn nổi lên chừ, mây bay toả ra. – trích từ bài "Đại phong ca" của Lưu Bang).

Thẩm Chứng Ảnh bật cười "May mà em không phải là đàn ông, nếu không vừa mở miệng là con gái chạy mất dép, FA cả đời".

Hồ Lại cũng cười, "Cần gì phải mở miệng, trông cậy vào gương mặt này là được. Ai tinh mắt là có thể tìm ra em, việc của em chỉ là chờ".

Một gương mặt cực kỳ xinh xắn đáng yêu, khi cười lên trông còn rạng rỡ hẳn lên ba phần, Thẩm Chứng Ảnh không tài nào phủ nhận được chuyện Hồ Lại chỉ cần dựa vào mặt là có thể sống tốt.

"Miệng của em hơi bị ngọt đấy, thử rồi mới biết được. Nể mặt giáo sư Thẩm, lần tới em cho cô thử một lần xem sao".

Thẩm Chứng Ảnh nhướng mày liếc Hồ Lại một cái, sau đó mỉm cười ăn mỳ.

"Nếu tối nay giáo sư Thẩm có hẹn thì cứ bảo em, mấy giờ chúng ta dừng thì tiện cho cô ạ?". Câu hỏi cực kỳ lịch sự đàng hoàng, điểm then chốt nhất vẫn là: Có hẹn với ai không?

Đúng là không thể coi thường sự bướng bỉnh của con bé này, Thẩm Chứng Ảnh trả lời thật: "Hẹn gì đâu, chẳng qua chủ tịch Dương của các em bảo rằng nếu cô dám đeo cặp kính đó đến đây thì bà ấy sẽ đạp vỡ nó, sau đó đền một trăm tệ đi mua kính khác".

"Quả nhiên chủ tịch Dương của bọn em chính là hình mẫu tổng tài bá đạo điển hình. Vậy cô cứ quăng kính cho sếp em đạp rồi cầm tiền mua kính mới, mỗi lần lên lớp lại có một cặp khác nhau, cả năm không sợ bị đυ.ng hàng, quá tốt".

"Thần kinh. Tôi đeo kính chủ yếu là vì, ừm, muốn ít gây sự chú ý hơn. Mỗi ngày lên lớp đeo một kiểu thì chỉ có nước leo lên diễn đàn trường ngồi cho người khác bàn tán".

"Vậy cô đem đi bán đi, bán trên vòng bạn bè hay mở shop online đều được".

Thẩm Chứng Ảnh thẳng thừng liếc Hồ Lại .

"Giáo sư Thẩm, cô mới vừa liếc em xong".

"Hồ Lai Lai, hình như cô đã từng bảo điều này với em rồi, nghe em nói chuyện xong không liếc em không được".

"Giáo sư Thẩm, hóa ra trong mắt cô em đặc biệt như vậy". Hồ Lại vênh mặt, còn nhìn cô Thẩm chớp chớp mắt.

Được rồi, Thẩm Chứng Ảnh lại liếc nữa.

Liếc trắng trợn đến cỡ này, không phải chuyện mình có thể kiểm soát được.

"À phải rồi, hai hôm trước em có gửi mail cho cô, sao không thấy cô chuyển sơ yếu lý lịch qua cho em vậy? Công ty em có các vị trí dành riêng cho thực tập sinh, nếu ai thể hiện tốt sẽ được giữ lại làm việc, nếu không đạt thì ít nhất cũng được cọ xát tích lũy thêm kinh nghiệm, không có chuyện sai vặt bóc lột đâu cô yên tâm".

"Gửi trực tiếp cho chủ tịch Dương của bọn em để bà ấy chuyển thẳng xuống phòng nhân sự so ra hiệu quả hơn gửi cho em mà".

"Cũng đúng, có điều cùng lắm chủ tịch Dương chỉ gửi hồ sơ rồi bộ phận nhân sự sẽ sắp xếp phỏng vấn, không quyết định được việc có được nhận hay không".

"Được gọi đi phỏng vấn đã là tốt lắm rồi, bây giờ tìm việc không dễ, đặc biệt là phái nữ".

"Công ty bọn em chỉ tuyển những cá nhân xuất sắc, sẽ không ưu tiên cho nam. Nhưng nói thật thì riêng cá nhân em thích tuyển nữ hơn, có thể giúp đỡ lẫn nhau".

Sau khi nhận được câu trả lời của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại không suy diễn linh tinh nữa, càng không định tranh giành với chủ tịch Dương, yên tâm thưởng thức món mỳ ống hải sản.

Hôm nay hai người chọn một góc gần cửa sổ, không phải ngồi kiểu mặt đối mặt mà kê ghế theo góc 90 độ khá gần nhau. Ban đầu Hồ Lại còn dùng thìa và nĩa để cuộn mỳ lại cho vào miệng nhưng được vài lần đã cảm thấy phiền phức, lại để ý thấy Thẩm Chứng Ảnh cũng không cầu kỳ gì, thế là cô dứt khoát bỏ thìa sang một bên, chỉ dùng nĩa mà ăn. Thi thoảng lại khoan khoái hút sụt lên thành tiếng, nghe vui tai vô cùng.

Những lần trước thường là Hồ Lại để ý đánh giá Thẩm Chứng Ảnh, lần này Thẩm Chứng Ảnh không thể không nhìn Hồ Lại cẩn thận một phen. Khuôn mặt trẻ trung phấn chấn tràn đầy năng lượng, mái tóc xoăn dài mềm mại được buộc sau đầu, vài sợi tóc mai hai bên tai và sau gáy chưa được buộc hết bay lơ thơ làm người khác không kiềm lòng được muốn sờ vào.

Thẩm Chứng Ảnh cúi xuống ăn một vài miếng cá hồi to dày, quả thật nhà ăn của Côn Luân quá xứng đáng với danh tiếng của nó.

"Giáo sư Thẩm, tối thứ bảy em tới tìm cô có được không?"

Tuy Hồ Lại ăn nhưng đầu óc không ngừng chạy marathon, tự mình đến tìm cô ấy và hẹn gặp thành công là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Chứng Ảnh buồn cười, "Cô bảo đừng thì em sẽ không tới sao?" Sao mình không có cảm giác Hồ Lại ngoan ngoãn nghe lời đến thế nhỉ?

"Giáo sư Thẩm, cô gọi tên em thử đi, cái tên hàng ngày mà cô vẫn thường gọi ấy".

"Hồ Lai Lai?" (Tới làm bậy?)

"Dạ vâng, tuân lệnh giáo sư Thẩm, tối thứ bảy này nhất định em sẽ tới".

"..."

Thẩm Chứng Ảnh chỉ muốn hất nửa đĩa mỳ Ý hải sản còn lại vào khuôn mặt ngập tràn đắc ý của Hồ Lại.