“Vô Danh”
“Có chuyện gì sao, sư phụ”
Hứa Vô Danh lùi lại một bước.
Hứa Thanh Hoan híp mắt lại, tới gần một bước nữa, Hứa Vô Danh bất động thanh sắc, lại lùi một bước.
Hai người vẫn luôn luôn duy trì một khoảng cách nhất định.
“Vô Danh, lại đây.” Hứa Thanh Hoan rốt cuộc mất hết kiên nhẫn.
“Sư phụ nói là được, con ở đây cũng có thể nghe thấy.”
Hứa Thanh Hoan không nói gì nhìn Hứa Vô Danh đứng ở bên kia, “Ngươi không tới, vi sư truyền thụ tâm pháp cho ngươi bằng cách nào.”
Mấy ngày gần đây, hai đồ đệ này công lực tăng mạnh, pháp lực mơ hồ có dấu hiệu vượt qua cả cô.
Hứa Thanh Hoan thầm cảm khái nhưng cũng việc này cũng nằm trong dự đoán, dù sao thì cô cũng là tác giả! Không cho nam chính bàn tay vàng sao được, dù sao phân cảnh của cô cũng sắp xong rồi, cuối cùng chỉ cần dặn dò một chút chuyện, là cô có thể cùng yêu vương đại boss ‘đồng quy vu tận".
“Ca ca không muốn tới, vậy để con độc chiếm sư phụ.”
Hứa Thanh Hoan đang suy nghĩ xuất thần, đột nhiên bị một người ôm vào trong ngực, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe như hải yêu của Hứa Vô Tính, cổ bị hơi thở ấm áp vuốt ve.
“Sư phụ, không bằng chỉ hai người chúng ta truyền thụ tâm pháp đi, không cùng ca ca nữa”
Hứa Vô Tính thấp giọng nói, cảm giác người trong ngực khẽ run một chút, cuồng phong đột nhiên nổi lên, trong nháy mắt, hắn bị cỗ cuồng phong kia hất văng ra hơn mười thước, đυ.ng phải bức tường trong viện.
“Vô Tính, đừng đυ.ng vào ta.”
Nữ tử bạch y trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Cho dù có là tình thầy trò mười năm nhưng người ấy thủy chung không cho bọn họ tới gần mình nửa bước.
“Sư phụ, người hất ngã con đau quá.”
Thật ra sư phụ nhìn như ra tay vô tình, nhưng khi Hứa Vô Tính sắp chạm vào tường, sau lưng có một cỗ lực đạo nhẹ nhàng nâng đỡ hắn. Hứa Vô Tính biết rõ sư phụ không nỡ làm đau hắn, thế nhưng vẫn giả bộ nằm trên mặt đất không muốn đứng lên, bộ dáng ủy khuất.“Sư phụ không thương con nữa rồi!”
Hứa Thanh Hoan đối với khoảng cách vừa rồi quả thực cực kì mẫn cảm.
Không phải là vấn đề sinh lí, mà là tâm lí.
Mẹ nó, hai nam chính ở thế giới trước cũng thích ôm cô như vậy, rồi sau đó vứt cô lên giường mà tùy ý nhào nặn.
Đây đã trở thành bóng ma tâm lí của cô rồi, được chứ?
Lúc mới đầu nhận nuôi hai huynh đệ này, Hứa Thanh Hoan tự tay nuôi đến khi chúng biết đi bộ mới giao cho người khác nuôi dưỡng, chờ khi bọn họ lớn hơn một chút, cô tùy tiện ném cho bọn họ mấy quyển tâm pháp. Với bàn tay vàng của hai người khẳng định có thể đạt được thành tựu không nhỏ.
Hứa Thanh Hoan thật sự tính toán trước khi “mình chết” cũng không gặp lại hai huynh đệ này, giảm bớt tiếp xúc, miễn cho nam chính không cẩn thận thích cô.
Không phải cô tự kiêu .
Mà là hai nam chính của thế giới đầu đều như vậy.
Đây là kinh nghiệm được rút ra từ máu và nước mắt đó.
Nào ngờ khi ra ngoài trừ yêu trở về, lại nhìn thấy bộ dáng suy dinh dưỡng của hai huynh đệ này, biết được lão bà bà chăm sóc bọn họ đã bệnh chết từ ba năm trước, sau khi bà bà chết, Hứa quản gia khắp nơi đều làm khó dễ nhằm vào bọn họ.
Hứa Thanh Hoan thực sự sắp tức chết rồi, bà đây còn không dám đắc tội với nam chính, tiểu quan gia như ngươi dám đối xử với họ như vậy, sau này bị báo ứng mà liên lụy đến cô, cô chết cũng không bỏ qua cho Hứa quản gia.
Hứa Thanh Hoan một lần nữa nhận rõ hiện thực chỉ có thể lại đảm đương chức tránh vừa làm sư phụ vừa làm mẹ nuôi của hai huynh đệ này.
Biện pháp tốt nhất của Hứa Thanh Hoan chính là duy trì khoảng cách nhất định với hai bọn họ, nghiêm cấm chúng tới gần mình nửa bước, chính cô cũng nặn ra vẻ mặt cao quý, lãnh diễm, bộ dáng lạnh lẽo.
Tuy rằng thỉnh thoảng vô tình cũng bị bọn họ đến gần một chút, nhưng lần này cô cũng muốn nhìn xem, sư phụ nhàm chán như vậy, bọn họ còn dám yêu không!
“Nếu như còn có lần sau vi sư sẽ không tha cho ngươi.”
Hứa Thanh Hoan phất phất ống tay áo, trầm giọng nói: “Vô Danh, nếu ngươi không muốn tới, vi sư cũng không miễn cưỡng. Đây sẽ là bản công pháp cuối cùng vi sư đưa cho các ngươi, các ngươi tự tìm hiểu đi."
Hứa Thanh Hoan vừa nói vừa tính toán trong lòng, hình như cũng sắp đến lúc rồi.