Thẩm Miên tạo một tài khoản: Miên Thần 123, vào game.
Mấy ván đầu dành cho người mới nên chẳng có gì khó, Thẩm Miên gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật.
Sau khi xử lý một kẻ địch nữa, fans liên tục bình luận kêu anh mở mic, Thẩm Miên liền mở mic nói một câu "không được, xin lỗi nha".
Lát sau, Thẩm Miên phát hiện có người đang phục kích mình, anh nhanh chóng tìm chỗ nấp rồi tàn nhẫn xử lý đối phương.
Anh đi qua đó nhặt đồ, nghe thấy người đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại là cậu, chờ đó cho tôi."
Thẩm Miên bật cười, nói: "Được thôi, người anh em, chờ bưu kiện của anh nhé."
Quả nhiên lúc vào vòng chung kết, Thẩm Miên lại thấy ID quen thuộc đó, anh ta mặc một bộ quần áo được mua trong cửa hàng, đó là loại quần áo phiên bản giới hạn mà chỉ người giàu mới mua được nên rất dễ nhận ra.
Thẩm Miên nhếch môi: "Hey." Kɧıêυ ҡɧí©ɧ bắn một phát súng về phía đối phương.
Trong kiểu trò chơi này thì che giấu vị trí là quy tắc sinh tồn cơ bản nhất, anh làm thế hiển nhiên là không coi người ta ra gì.
Đối phương vẫn giữ được bình tĩnh, không bị chọc giận, nhưng mục đích của Thẩm Miên không phải là chọc giận anh ta mà là thăm dò.
Sau khi đánh giá khoảng cách từ chỗ anh đến vị trí của đối phương và những kẻ địch phân bố xung quanh, Thẩm Miên bắt lấy thời cơ, anh núp sau cây đại thụ gần đó, tìm thấy vị trí thích hợp để bắn lén, lại thêm một phát trúng đầu.
Gϊếŧ người xong, Thẩm Miên đi qua lột bộ trang phục giới hạn đắt đỏ trên người đối phương ra, cười khẽ: "Đã ký nhận bưu kiện, đánh giá năm sao."
"..."
Sau khi rời khỏi đó, Thẩm Miên phát hiện người vừa bị anh "trấn lột" gửi lời mời kết bạn cho anh. Lẽ nào anh ta bị anh gϊếŧ ba lần nên muốn kết bạn để mắng anh cho bõ tức?
Không thể dây vào, không thể dây vào. Thẩm Miên dứt khoát từ chối.
***
Thẩm Miên chơi game đến buổi chiều, bầu không khí trong phòng livestream khá náo nhiệt, dù fans sắc đẹp vẫn chiếm đa số nhưng cũng có rất nhiều khán giả đang thảo luận về game.
Trên phòng livestream có thêm hai cái tag nữa: Đẹp nên có quyền, game thủ toàn năng.
Đến tối, Thẩm Diễm về nhà.
Lúc người đàn ông này ở nhà, Thẩm Miên không dám chơi game, lỡ đâu bị hắn bắt quả tang thì anh không biết phải giải thích thế nào.
Cũng không thể nói: "Bố ơi, thật ra trong một lần tình cờ, con đã phát hiện mình là một game thủ thiên tài!"
Vớ vẩn...
Sau khi ăn tối xong.
Người đàn ông đứng dậy, chuẩn bị đến thư phòng làm việc, Thẩm Miên dè dặt đi theo hắn, nhỏ giọng hỏi: "Bố ơi, lúc nào bố đi tắm vậy?"
Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ, hắn quay lại nhìn anh.
"Con..." Thiếu niên mím môi, ngập ngừng nói: "Con mới học được mấy bài xoa bóp, bố có muốn thử không, chắc là, rất thoải mái đó."
Thẩm Diễm nhìn đôi môi hồng nhạt khép khép mở mở, ánh mắt u ám.
"Được."
Vừa dứt lời, đôi mắt thiếu niên sáng rực lên, như một hồ nước phản chiếu ánh sao đêm, trong suốt lấp lánh.
Người đàn ông bước lên phía trước một bước, nhìn cặp mắt khiến người ta không dứt nổi kia, im lặng thật lâu rồi chợt nắm cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên.
Hắn nhìn lướt qua vết thương trong lòng bàn tay Thẩm Miên, chưa lành, vẫn có thể thấy vết máu mới đông.
Hắn như một người cha rất yêu thương con trai, cẩn thận kiểm tra vết thương của con mình.
Chỉ là động tác không nhẹ nhàng cho lắm, đầu ngón tay thô ráp vuốt lòng bàn tay của Thẩm Miên, da thịt non mềm lập tức đỏ lên, vết máu đông bị lật ra, để lộ thịt non, còn có một ít máu đỏ.
Đây chẳng phải cảm giác dễ chịu gì, hơi ngứa, đau nhiều hơn nhưng không thể phản kháng.
Thiếu niên nhỏ giọng van xin: "Bố ơi, con đau..."
Giọng nói mềm nhũn gõ vào tảng đá, vốn chẳng hề có tác dụng gì, nhưng giọng nói mềm nhũn ấy không phải bông mà là mật ong, vị ngọt lịm chảy vào trong khe đá.
Người đàn ông khựng lại.
Đứa trẻ này kêu đau, hắn cũng hơi đau lòng. Nhưng hắn càng muốn làm cho nó đau hơn, đau hơn nữa.
Hắn muốn nghe đứa trẻ này dùng giọng điệu mềm mại hơn, ngọt ngào hơn, thủ thỉ bên tai hắn gọi "bố ơi" rồi khóc rấm rứt.
Hình như có cái gì đó trong l*иg ngực đang muốn xông ra.
Hắn chợt cau mày, lát sau mới buông tay thiếu niên ra, nói: "Hôm khác đi, hôm nay bố hơi mệt."
Thiếu niên khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."
Người đàn ông nhìn chằm chằm Thẩm Miên một lúc lâu mới xoay người lên lầu.
Thẩm Miên đứng tại chỗ, cố gắng duy trì dáng vẻ của bé thỏ trắng nhát gan vô tội, không OOC.
Mệt rồi? Chẳng phải càng nên xoa bóp ư?
Đàn ông đúng là hay thay đổi.