Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường

Chương 13: Tôi ghét bẩn (H)

Câu nào câu nấy đều hết sức dâʍ đãиɠ, giống như đang nhắc nhở Trần Mặc Hàn rằng hắn đã dùng vật dưới đũng quần để làʍ t̠ìиɦ với người phụ nữ khác trên chính chiếc giường tân hôn của hắn và vợ.

Người phụ nữ này còn là em gái của vợ hắn, cũng là người phụ nữ mà hắn ghét nhất.

Trần Mặc Hàn đã từng thề rằng cả cuộc đời này chỉ có mình Nguyệt Ánh, nhưng vào lúc này, lời thề đó giống như một trò hề.

Càng đáng sợ hơn là phản ứng của cơ thể không thể đánh lừa được con người, hắn biết rất rõ lần quan hệ tìиɧ ɖu͙© sai trái này lại có thể mang lại sự kɧoáı ©ảʍ và hưng phấn mà trước giờ bản thân chưa từng trải qua, lúc đạo cụ kỳ quái kia tan ra, đại não Trần Mặc đã nhận ra sự khác thường, hắn cảm giác được đây không phải người vợ hàng ngày cùng hắn bầu bạn, nhưng lại không thể tự khống chế được cơn sướиɠ của mình, cơ thể hắn hoàn toàn mất kiểm soát, hắn vẫn gồng lên để đâm thẳng vào nơi sâu nhất của huyệt đạo.

Lần đâm cực mạnh đó đã khiến qυყ đầυ dính chặt vào tâm cung, hơn nữa lại bị những cái gai bằng thịt kỳ quái cuốn lấy, lúc đó Trần Mặc Hàn không tự chủ được mà muốn xuất tinh.

Cảm giác muốn xuất tinh vừa mãnh liệt vừa dễ chịu, nó khiến đầu óc của hắn run lên như có dòng điện chạy qua.

Đó là điều mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được khi ở bên Nguyệt Ánh, nói đúng hơn là cả đời hắn cũng chưa từng trải qua, chỉ được nghe trong mô tả của bác sĩ. Theo như bác sĩ nói, lần xuất tinh này cho thấy cơ thể hắn đã đạt đến ham muốn tột đỉnh, sung sướиɠ cực độ, cũng có nghĩa là hắn sẽ không còn khó chịu bởi vì du͙© vọиɠ không được đáp ứng nữa.

Tứ chi run rẩy không ngừng, hắn tiếp tục đè lên người phụ nữ trước mặt, giống như cô đã nói, đâm sâu dươиɠ ѵậŧ vào cơ thể cô, gϊếŧ chết cô.

Dù sao cô ta cũng là một món hàng dâng lên tận cửa, cơ thể lại vừa khít với hắn, cho dù Tô Niệm không chịu nổi thì hắn cũng không cần phải lo lắng, hắn hoàn toàn có thể trút hết tất cả sự ham muốn lên người cô ta.

Nhưng nếu như vậy thì trước giờ hắn luôn kiềm chế là vì cái gì? Để cho cô ta đóng giả thành Nguyệt Ánh, dùng giọng nói của Nguyệt Ánh, như thế chẳng phải là sự sỉ nhục đối với vợ hắn sao.

Hai ý nghĩ hoàn toàn đối lập nhau cứ hiện lên trong đầu hắn rồi lại bị dập tắt, dưới ánh đèn mờ mịt, ánh mắt của Trần Mặc Hàn sáng rực lên, một lúc sau, hắn nắm chặt tay lại và kéo Tô Niệm xuống giường.

"Cút! Tôi ghét bẩn!"