Tô Niệm không giải thích thêm, nam chính có du͙© vọиɠ tăng gấp 10 lần quả thực rất mạnh mẽ, ngay cả Tô Niệm cũng bị nghẹt thở bởi cảm giác thoải mái đến vỡ òa, thảo nào phụ nữ bình thường đều không chịu nổi, nhục bổng của hắn đã chạm đến tử ©υиɠ rồi mà vẫn chưa vào hết, thậm chí cả một đoạn dài vẫn còn ở bên ngoài, thật là khó tưởng tượng.
Trần Mặc Hàn hiển nhiên rất thương vợ, hắn không trực tiếp đâm vào mà từ từ di chuyển với độ sâu vừa phải, muốn thông qua ma sát liên tục để giúp hoa huyệt dần dần giãn ra.
Theo như kinh nghiệm trước đây, hắn phải từ từ đâm vào khoảng hơn chục phút thì vợ hắn mới có thế thích ứng được, có điều nếu muốn đâm lút cán thì thật sự là không có cách nào.
Thế nhưng Trần Mặc Hàn không ngờ rằng, lần này hắn mới chỉ nhấp khoảng 3 phút, lỗ huyệt đã bắt đầu hút chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, mỗi lần đâm rút đều có một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra, vách thịt co rút và siết chặt khiến nhục bổng của hắn như có dòng điện chạy qua.
Trần Mặc Hàn hít một hơi thật mạnh, cảm thấy vợ mình nói rất đúng, đồ chơi thích hợp có thể khiến cả hai đều hưng phấn.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cơ thể Trần Mặc đã phản ứng một cách trực quan nhất, hắn dùng sức vặn hông và đẩy nhục bổng vào liên tục, cây gậy to lớn đâm vào lỗ huyệt, xuyên qua hàng nghìn lớp thịt, trực tiếp chạm đến phần hoa tâm nhạy cảm của Tô Niệm.
Ngay cả giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Nguyệt Ánh, hôm nay em thật tuyệt, anh rất thoải mái…”
Tô Niệm vẫn còn có thể chịu đựng được, cô chỉ sợ kỹ xảo quá tốt của mình bị bại lộ khiến cho người đàn ông này phát hiện ra cô không phải Tô Nguyệt Ánh.
Nhưng cơ thể của cô sớm đã trải qua vô số lần tập luyện, cho dù là hiện tại đang ở trong tiểu thế giới, tư chất chưa bằng một phần mười so với cơ thể ban đầu, nhưng những phản ứng tự nhiên vẫn không thể thay đổi được, bất cứ khi nào trong lỗ huyệt xuất hiện dị vật, nó sẽ tự động hút chặt lấy thứ đó và nhẹ nhàng rung lên.
Năng lực hút này đã trở thành một loại bản năng, cô làʍ t̠ìиɦ càng nhiều thì bản năng đó càng mãnh liệt hơn.
Tô Niệm chỉ có thể siết chặt bụng dưới, cố gắng khống chế bản năng siết dươиɠ ѵậŧ của mình, đồng thời vùi nửa thân trên của mình vào chăn bông, giả giọng rêи ɾỉ nhẹ nhàng của Tô Nguyệt Ánh để cố gắng trì hoãn thời gian.
“A... A Mặc, anh… hừ… sâu quá…”
008 không hiểu, nhưng Tô Niệm lại rất rõ ràng, tuy việc bị hắn ta phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian, nhưng việc bị phát hiện lúc mới đi vào và lúc sắp đạt cực khoái lại khác nhau hoàn toàn. Cây gậy của hắn đâm rút càng lâu bao nhiêu, Tô Niệm càng cảm thấy sung sướиɠ bấy nhiêu.