Từ Di Nhiên chậm rãi gật đầu, nhận cuốn sách trên tay Từ Gia Trí, cố chịu đựng, nhưng không nhịn được nói:
"Anh, đừng ... nhanh quá"
Giọng điệu rụt rè, có chút run rẩy.
“Được rồi, anh sẽ không."
Từ Gia Trí đi thẳng vào phòng tắm trong phòng cô, đồng thời đóng cửa phòng tắm, vật nhỏ trong cơ thể Từ Di Nhiên rung lên.
Cô gái nhỏ ngồi trên ghế, hai chân kẹp chặt, lắng nghe tiếng rung nhẹ trong căn phòng im lặng, bên má ửng đỏ đến mang tai.
Cô cúi đầu, quyển sách tự động mở ra trang đã đánh dấu lần trước, nhưng có thể cô đã quên một chút nội dung trước đó.
Kɧoáı ©ảʍ giữa hai chân liên tục truyền ra trong cơ thể cô từng chút một,Từ Di Nhiên lật về hai trang trước, thị giác và xúc giác kéo sự chú ý của cô về hai hướng, làm cô đang đọc thỉnh thoảng nhìn chằm chằm một từ rồi bị phân tâm.
Thực ra kɧoáı ©ảʍ không mãnh liệt, Từ Gia Trí mỗi lần đều dùng cái này đều rất nhẹ nhàng, mục đích là làm cho cô càng ướt đẫm hơn, và cũng không muốn cô đạt cực khoái trên món đồ chơi này.
Nhưng Từ Di Nhiên cũng nhận thấy có thể là do cơ thể cô ngày càng mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ với trứng rung càng mạnh, tiểu huyệt ở dưới ngày càng nóng lên, nước không ngừng chảy, qυầи ɭóŧ của cô ướt đẫm, làm nhòe lớp váy dưới cơ thể, nhưng Từ Di Nhiên không muốn xác nhận điều đó.
Cô bắt đầu ép mình đọc nội dung cuốn sách, nhưng càng cố gắng thu hút sự chú ý của mình vào cuốn sách, sự chú ý của cô lại càng bị phân tán bởi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của kɧoáı ©ảʍ.
Cơ thể trống rỗng, liên tục nói với đại não rằng đây không phải là điều nó muốn.
Lưng cô bắt đầu run lên.
Mười phút sau, Từ Gia Trí đúng giờ đẩy cửa phòng tắm ra, hương sữa khuếch tán trong phòng tắm.
Đó là sữa tắm của Từ Di Nhiên.
Cô gái nhỏ trên ghế bắt đầu không tự chủ được cọ xát hai chân nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng, nức nở kêu lên: "Anh à..."
“Tại sao Nhiên Nhiên khóc đáng thương vậy?” Từ Gia Trí ngồi cạnh cô, lau giọt nước mắt rơi trên mi, cúi đầu hôn vào giữa hai lông mày của cô, “Em có nhớ hôn ngủ ngon anh của em không?”
“Em nhớ……"
Từ Gia Trí bước tới phía trước, trứng rung trong cơ thể Từ Di Nhiên đã bị chặn lại, nguồn kɧoáı ©ảʍ duy nhất đã bị cắt đứt, cô gái nhỏ khó chịu đến mức chỉ biết rơi nước mắt.
Cô dùng hai tay ôm lấy cổ của người đàn ông, thân thể mảnh mai và nhỏ nhắn dựa vào, đầu lưỡi lướt qua kẽ răng mà người đàn ông mở ra cho cô, cùng hắn thân mật và khuấy động bên trong.
Không biết có phải do ham muốn tìиɧ ɖu͙© quá mạnh mẽ không, mà lực mυ'ŧ của Từ Di Nhiên mạnh hơn bình thường, hai tay ôm chặt người đàn ông trước mặt như ôm khúc gỗ trôi trong nước.
Đó là một nụ hôn mặn mà có chút nước mắt.
Từ Gia Trí ôm cô gái nhỏ ngồi bên mép giường, yêu cầu cô đứng trước mặt anh, sau đó đưa lòng bàn tay anh lên trước mặt cô.
"Được, chúng ta lấy đồ đó ra”
Từ Di Nhiên kéo váy lên, lần này Từ Gia Trí giúp cô cởϊ qυầи lót đến giữa đùi, nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ sền sệt kéo đi, lộ ra sợi tơ trong suốt, anh cười nhẹ với cô: "Thoải mái không? Nhiên Nhiên”
Anh để tay vào giữa hai chân cô, chờ vật nhỏ rơi ra ngoài, thản nhiên hỏi: "So với anh có làm em thoải mái hơn không?"
Cô gái nhỏ khàn giọng lên tiếng "Bởi vì, bởi vì nghĩ đến anh, nên mới như vậy…”
Từ Gia Trí cảm thấy thích thú trước những lời nói dối của cô, tay anh bắt lấy thứ nhỏ bé được bao phủ bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô, anh bắt gặp ánh mắt Từ Di Nhiên nhìn thoáng qua, thấy cô nhìn chỗ khác cũng không ngại, anh vỗ nhẹ mông cô.
"Anh đi dọn dẹp mọi thứ trước, em nghĩ xem hôm nay sẽ làm việc đó ở đâu, được không?"
Trong ngăn kéo có thuốc sát trùng, Từ Gia Trí đơn giản lau đồ rồi cất vào, lấy bαo ©αo sυ trong đó ra, lúc đứng dậy thì cô gái nhỏ đã ngồi ở mép giường.
"Anh à, em biết mình sai rồi..."
Cô không nên chỉ hôn lên khóe miệng anh.
Cô gái nhỏ hơi cúi đầu xuống, tóc đuôi ngựa khi về nhà đi tắm đã tháo ra, mái tóc đen dài ngang vai mềm mại óng ả, tay áo ngủ vừa vặn giữa hai cánh tay lộ ra một màu trắng như tuyết, mười ngón tay đan xen nhau.
"Ừm, anh trai biết."
Từ Gia Trí bước đi không vội vàng, giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, chẳng khác cuộc nói chuyện bình thường hằng ngày.
"Vậy thì anh trai đợi thong thả một lát được không?"
Từ Di Nhiên quay đầu nhìn anh một cái, nhìn anh từ đẩy ngăn kéo lại, sau đó đứng dậy, cổ áo choàng tắm trên người khẽ mở, đường cong xương quai xanh sắc bén.
"Ừ..."
Cô ngồi mép giường, hai tay xoa trên chiếc giường nhỏ mềm mại, như một cái lông chim nhẹ nhàng mà nằm xuống đất.
Chiếc váy ngủ trắng tuyết được trải trên chăn bông, giống như một cái lọ đựng hoa bị lãng quên trong bức tranh, đôi chân và cánh hồng bên trong, làm nổi bật sự nhợt nhạt của cô.
"Anh trai..."
Cô không khỏi rụt rè, con ngươi run rẩy, không dám nhìn anh, chỉ dám nhìn chằm chằm vào ngọn đèn ngủ chưa tắt ở đầu giường.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm, Từ Di Nhiên theo bản năng nhắm mắt lại, một giây tiếp theo, vật cứng nóng bỏng quen thuộc bị đẩy xuống phía dưới, cảm giác sung tê dại bùng lên trong cơ thể thon gầy, khiến tâm trí Từ Di Nhiên bất giác hiện lên hình ảnh quay chậm của viên đạn xuyên qua trái cây nháy mắt, khiến cô cảm thấy cơ thể mình sắp biến thành từng mảnh vụn.
Nước mắt rơi nhanh đến mức tuyến lệ gần như không theo kịp, Từ Di Nhiên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người đàn ông trên người cô từ nãy đến giờ, nhìn anh cúi xuống hôn cô một cái thật nhẹ nhàng giữa lông mày đến môi cô.
"Nhiên Nhiên, em vừa rồi đọc sách ở đâu?"
Anh nhẹ giọng dò hỏi, ngữ khí cùng ánh mắt khoan dung đến cưng chiều, nhưng động tác dưới của anh lại vô cùng ngang ngược tàn bạo, đầu côn ŧᏂịŧ chui vào tiểu huyệt mềm mại của cô, tiến vào sâu nhất của cô mà động mạnh.
"Hay là, một từ cũng không đọc?"