❋1. Khống chế
5 giờ 30 chiều, trường ngoại ngữ Khánh Thành tan học đúng giờ.
Hòa cùng với tiếng chuông, cả trường như bừng tỉnh sau giấc ngủ say, đâu đâu cũng có tiếng hò reo vui vẻ, những chàng trai, cô gái trong bộ đồng phục học sinh nhanh chóng ào ra khỏi cổng trường.
Từ Di Nhiên cũng là một trong số đó, cô mỉm cười vẫy tay chào Ngải Mính Mính, vừa quay đầu lại đã thấy một chiếc xe quen thuộc ở một địa điểm quen thuộc.
Từ Gia Trí luôn tới trường đón cô đúng giờ.
Mặc dù đã là bộ đồng phục học sinh nhỏ nhất, nhưng nó vẫn hơi quá khổ với Từ Di Nhiên, chiếc váy xếp ly có họa tiết kẻ sọc dài quá đầu gối vừa tầm với các nữ sinh khác, nhưng đến cô thì lại lộ ra hai bắp chân trắng nõn.
Nụ cười trên mặt cô gái nhỏ đã tắt khi cô quay lại, không còn gì ngoài sự ngoan ngoãn và im lặng.
Cô bước đến bên xe anh trai rồi mở cửa, nhẹ nhàng nói: “Anh.”
Người đàn ông ngồi trên ghế lái có đôi mày sắc nét, bộ vest và đôi giày da không thể lấn át được sự dịu dàng văn nhà từ trong xương cốt. Hai tay anh vô thức đặt trên vô lăng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Từ Gia Trí nở nụ cười dịu dàng như mọi khi, anh vươn tay lấy chiếc cặp sách đặt ở băng ghế sau, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho Từ Di Nhiên.
“Hôm nay Nhiên Nhiên học ở trường thế nào, có mệt không?”
“Không mệt, khá tốt.”
Cô bé khoanh tay trên đùi, nghiêng đầu nhìn anh nghiêm túc trả lời, Từ Gia Trí rũ mắt, gương mặt của anh hiện rõ ràng trong đôi mắt của cô.
“Người vừa tạm biệt em khi nãy là người bạn mới của em sao?”
“Vâng, cậu ấy tên là Ngải Mính Mính.”
“Nhiên Nhiên giỏi quá, kết bạn được với một người bạn mới sau buổi học.” Từ Gia Trí đưa tay lên cẩn thận gạt sợi tóc bị cơn gió thổi loạn trên gương mặt cô, rồi tự nhiên đưa tay nâng cằm cô thiếu nữ, ngón tay nhẹ nhàng miết lên môi dưới của cô: “Có đói bụng không?”
Ngón tay cái của người đàn ông tỏa ra hơi ấm nhỏ, hơi ngứa, thiếu nữ không hề trốn tránh mà ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, rất đói.”
Từ Gia Trí buông tay ra, ánh mắt vẫn nhìn cô.
“Được, vậy chúng ta về nhà.”
Anh thu ánh mắt lại, cầm vô lăng nổ máy.
Người ngồi trên ghế phụ vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm khi anh trai không chú ý tới.
Vào giờ cao điểm buổi tối, càng về đoạn đường trung tâm thành phố càng khó đi bộ. Khi cả hai về đến nhà cũng đã gần 6 giờ rưỡi, dì đã dọn cơm nước xong, thấy chủ nhà về thì dọn bàn, xếp bát đũa cho hai người rồi mới rời đi.
Các món ăn ở nhà Từ Di Nhiên chủ yếu là những món cô thích ăn, đôi mắt của cô gái nhỏ sáng lên khi nhìn thấy món tôm viên cà chua, Từ Gia Trí chỉ đơn giản thay đổi vị trí mâm cơm rồi mỉm cười hỏi cô: “Khi nãy em nhìn ra ngoài cửa sổ suốt, em nhìn thứ gì vậy?”
“Em ngắm hoàng hôn thôi.” Từ Di Nhiên thành thật nói: “Hoàng hôn hôm nay cực kỳ đẹp, có hơi ngà tím.”
Hai người sống trong một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, với cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn có thể xoay 180°, Từ Gia Trí đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lướt qua thành phố nhìn thấy vệt tím cuối cùng ở phía bên kia đường chân trời trước khi nó kịp biến mất, anh thuần thục gắp một miếng tôm viên đặt vào bát của cô gái nhỏ.
“Đúng là rất đẹp.”
Sau bữa tối, Từ Di Nhiên đi tắm trước theo thường lệ, sau đó làm bài tập trong phòng, còn Từ Gia Trí thì vào phòng sách tiếp tục giải quyết một số công việc, và sẽ đến kiểm tra sau khi cô viết xong.
Từ Gia Trí là người có cuộc sống rất quy củ, ngủ lúc mấy giờ, thức dậy lúc mấy giờ, đón cô đi học về lúc mấy giờ, thời gian cứ như một chiếc đồng hồ mặt trời khắc sâu trong tâm trí anh, ngày qua ngày.
Trong mắt người ngoài, anh có tính tự giác và kiềm chế cực kỳ tốt.
9 giờ rưỡi, Từ Gia Trí gõ cửa phòng của cô thiếu nữ đúng giờ.
“Nhiên Nhiên, làm bài tập sao rồi?”
Từ Di Nhiên buông bút, đến mở cửa: “Sắp xong rồi, anh trai.”
“Hôm nay hơi muộn, bài tập khó hơn hay do khối lượng nhiều?” Từ Gia Trí bước vào phòng cô, cầm đề toán mà cô đang làm lên rồi liếc nhìn: “Cần anh giúp em không?”
“Không sao, em lập tức làm ngay, khi nãy vốn dĩ làm xong rồi, nhưng khi kiểm tra lại thì thấy có lỗi sai.” Từ Di Nhiên giải thích nói.
Từ Gia Trí gật đầu, buông sách bài tập của cô xuống: “Vậy thì em làm trước đi, anh đi lấy cho em một chai sữa bò, dâu tây được không?”
“Được ạ.” Cô gái nhỏ ngồi xuống bàn học một lần nữa: “Cảm ơn anh.”
Bình thủy tinh dâu tây sữa bò, có thể nhìn thấy rõ bên trong có màu hồng nhạt xinh đẹp lại non nớt, khi Từ Gia Trì quay lại, anh đặt bình sữa bò ở một bên, bắt đầu kiểm tra chỗ đề mà cô đã làm xong trước.
Từ Di Nhiên vừa viết xong, buông bút cầm lấy bình thủy tinh ở góc bàn, cắm ống hút lên nắp, cái miệng nhỏ mυ'ŧ uống.
Cô rất nghiện đồ ngọt, tất cả dàn răng sữa của cô đều bị hỏng bởi tật xấu này hết, sau khi thay răng, Từ Gia Trí phải kiểm soát toàn bộ chế độ ăn uống của cô, từ vô số bánh kẹo cho đến một chai sữa ngọt nhỏ như vậy mỗi ngày.
Đầu lưỡi nếm vị ngọt, gương mặt Từ Di Nhiên lộ ra vẻ hạnh phúc thật sự, Từ Gia Trí đọc vài đề trong mỗi môn học rồi đặt lại đồ dùng dạy học lên bàn.
“Tốt lắm, cất đồ vào cặp đi, ngày mai đừng quên mang theo.”
Từ Di Nhiên gật đầu, uống một hớp sữa dâu còn lại, đặt sách theo thứ tự từ cao đến thấp trước mặt Từ Gia Trí, rồi bỏ vào trong cặp.
“Chuẩn bị đánh răng đi, đã gần mười giờ rồi, đến giờ đi ngủ.”
Nghe vậy, Từ Di Nhiên dừng động tác một chút rồi cúi người hôn lên khóe miệng người đàn ông.
“Anh, ngủ ngon.”
Bàn tay Từ Gia Trì chậm rãi đặt ở sau eo cô gái, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô cách một tầng vải bông mềm mỏng.
“Nhiên Nhiên, đây là nụ hôn chúc ngủ ngon của em sao?”
Cơ thể Từ Di Nhiên hơi cứng đờ, khi cô muốn lại gần một lần nữa thì Từ Gia Trí lại quay đầu đi, né tránh bờ môi của thiếu nữ.
“Em đã quên cách hôn chúc anh ngủ ngon rồi sao?”
“Anh….”
Ngày mai em phải đi học, hôm nay không thể quậy muộn quá được.” Anh cúi người mở ngăn kéo áp chót của thiếu nữ: “Em chọn một cái rồi tự mang vào đi, được không?”
Trong ngăn kéo chứa đầy đồ dùng với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau, thoạt nhìn giống như phụ kiện mà các cô gái sẽ thích, nhưng cách sử dụng của chúng hiển nhiên khác nhau một trời một vực.
Vành tai Từ Di Nhiên lập tức đỏ lên, cô nhìn người đàn ông trước mắt, hốc mắt hơi ướŧ áŧ.
Ánh mắt của anh vẫn dịu dàng, thậm chí anh còn duỗi tay ôm đầu nhỏ của cô để an ủi, rồi sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Phong thái thoải mái, sức lực nhẹ nhàng, giống như một vị thần đầy lòng từ bi.
Sau một lúc giằng co ngắn ngủi, Từ Di Nhiên cúi đầu thuận theo, chọn một cái nhỏ nhất ở giữa.
“Cái này đi…..”
“Được.” Từ Gia Trí rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc váy ngủ màu trắng dài đến mắt cá chân của cô gái: “Chọn xong thì đưa vào thôi.”
Từ Di Nhiên đứng lên, vén váy lên một chút, để lộ cẳng chân và bắp đùi dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng ngủ, cuối cùng là chiếc qυầи ɭóŧ cotton trắng tinh.
Trên tay cô đang cầm một quả trứng rung nhỏ, tay kia khống chế độ cao của váy, khéo léo mở qυầи ɭóŧ ra, dạng chân ra một chút rồi nhét thứ nhỏ tròn vào bên trong.
Toàn bộ quá trình không có gì khó khăn vì cô đã ướt.
Ngay khi Từ Gia Trí yêu cầu cô chọn một cái.
Vật nhỏ bị ngón tay của cô gái lặng lẽ đẩy vào trong đường đi chật hẹp, gần như không có cảm giác dị vật nào. Từ Gia Trí nhìn cô buông làn váy xuống lần nữa, trên đầu ngón tay còn dính một chút nước trong suốt, anh rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh giúp cô lau đi một cách kiên nhẫn.
“Anh đi tắm đây, Nhiên Nhiên ngồi đọc sách đợi anh ra được không?”
Anh nói, rồi đứng lên cầm lấy một cuốn trên kệ sách mà cô chưa bao giờ đọc xong: “Khi anh ra ngoài sau khi tắm xong, hãy kể cho anh nghe về cảm nhận của em sau khi đọc.”