Tiêu Ngọc đối với nữ nhi của mình có một chút áy náy, duỗi tay sờ sờ đầu đứa trẻ, Đồng nhi năm nay hẳn cũng đã mười tuổi rồi, cũng đã trở thành một đại cô nương rồi.
Đối với việc hôn sự của con, hắn cũng nên đi tìm nương thân nhờ bà cân nhắc giúp hắn một chút. Ánh mắt của Triệu thị còn thiển cận, chỉ sợ nàng ta lại tìm cho nữ nhi một mối hôn sự không tốt, tìm không được người phù hợp. Dù gì nương của hắn cũng còn ở đây, để nương cùng nàng ta nhắc nhở một chút sẽ tốt hơn. Mặc kệ nói thế nào, tuy rằng cả nhà hắn không phải ai cũng sủng ái Đồng nhi, nhưng nó vẫn là nữ nhi của hắn, sau này cũng không thể để nó chịu người khác bạc đãi được.
Tiêu Ngọc nhìn đến khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, ước chừng một chút chiều cao của Đồng nhi, âm thanh ôn nhu không ít: “Đã trễ thế này sao Đồng nhi vẫn còn chưa ngủ? Còn cao lên không ít nha.”
Tiêu Đồng ở trước mặt Tiêu Ngọc luôn luôn tỏ ra ngoan ngoãn, từ nhỏ nó đã được Triệu Ngọc Đường dặn dò, cha của nó cùng nội tổ mẫu mới là người có địa vị lớn nhất trong phủ, nó phải làm cho họ luôn được vui vẻ.
Chỉ tiếc là, tuy nó hiện tại là nữ nhi duy nhất của Tiêu Ngọc, nhưng lại chẳng thể lấy lòng Tân lão phu nhâcn được, mọi nỗ lực của nó đều không đạt được hiệu quả gì lớn. Ngược lại đối với Tiêu Ngọc, có lẽ do có phụ tử tương liên quan hệ, Tiêu Ngọc đối với nó cũng không tệ lắm.
Tiêu Đồng thích gì, Tiêu Ngọc cũng sẽ không phản đối nó, đều tìm người giúp nó mang về.
Tiêu Đồng nói đến đây, biểu tình thay đổi trở nên uỷ khuất, bĩu môi nói: “Đã lâu lắm rồi Đồng nhi chưa được gặp cha, đương nhiên cũng cao lên không ít, hôm nay con chỉ là muốn ở chỗ nương chờ ngài lâu hơn một chút thôi.”
Tiêu Ngọc nghe xong liền cười cười, gương mặt không chút gợn sóng bình tĩnh quét mắt liếc Triệu thị một cái. Triệu Ngọc Đường lúc này cũng hận đến không thể đi lên bịt miệng Tiêu Đồng lại, nó nói như vậy không phải cũng đồng nghĩa nói cho Tiêu Ngọc biết chính là nàng ta đang “Cưỡng bức” đem hắn ép đến đây sao?
Cái nha đầu chết tiệt này, cứ như vậy mà vả mặt nàng ta.
Nếu không phải có nàng ta, nó làm sao có thể có một người cha tốt như vậy, còn có thể làm đích trưởng nữ của Tĩnh An hầu phủ nhà cao cửa rộng chứ?
Cũng không nhìn xem nó làm cho nàng ta trở nên thật xấu hổ đứng ở chỗ này không biết phải làm gì?
Tiêu Ngọc lại tiếp tục nói với Tiêu Đồng: “Hôm nay muộn quá rồi, lần sau có thời gian rảnh ta sẽ đến chơi với Đồng nhi nhé, nếu con có thích cái gì, cứ nói với Lý thúc hầu hạ bên cạnh ta là được.”
Tiêu Đồng nhận được bảo đảm liền vui vẻ không ngừng được, nó thích nhất chính là cha. Mỗi khi nó ở bên ngoài nhìn thấy những món đồ tinh xảo của các tiểu thư, phu nhân khác, quay về tìm nương cầu xin, nương lúc nào cũng dây dưa không quyết, lấy hết cớ này đến cớ khác không mua. Nhưng là mỗi lần nó gặp cha hoặc Lý thúc chỉ nói một tiếng, chỉ cần là yêu cầu không quá phận, không cần mất quá nhiều thời gian, đồ vật mà nó muốn liền có thể bày trước mặt nó rồi.
Trong lòng nương, bà thích nhất cũng muốn nhất không phải là nó, mà là đệ đệ còn chưa nhìn thành hình kia.
Chỉ có cha đối với nó là tốt hơn rất nhiều.
Khoé môi Tiêu Đồng treo lên một mạt ý cười, đối với hai người Tiêu Ngọc cùng Triệu Ngọc Đường hành lễ, nói: “Vậy nữ nhi xin cáo lui trước.”
Sau đó liền cùng hai nha hoàn khác hấp tấp rời đi.
Triệu Ngọc Đường xấu hổ cười với Tiêu Ngọc, cố gắng đào ra vài phần ôn nhu, nỗ lực uyển chuyển cười thành tiếng.
“Phu quân, trời khuya gió lạnh, trước tiên vào bên trong nghỉ ngơi một chút nhé!”
Tiêu Ngọc còn có thể không gật đầu hay sao, dù gì hôm nay hắn cũng đã đến đây rồi, liền cùng Triệu Ngọc Đường cùng nhau đi vào phòng.
Triệu Ngọc Đường tiến lên phía trước đưa tay chuẩn bị cởi xuống áo choàng trên người Tiêu Ngọc, hắn theo bản năng hơi nghiêng người tránh đi, làm hai tay Triệu Ngọc Đường rơi vào hư không. Sau đó hắn cũng lười để ý nàng ta, tự tay cởi bỏ áo choàng, treo trên giá áo bên cạnh.
Tiêu Ngọc xoải bước chân dài, đi đến ngồi trên ghế chủ vị, cười như không cười.
“Hôm nay ngươi đi tìm nương để cáo trạng?”