Hàn Sắt Sắt run rẩy đáp lại “Mười bảy tuổi…chú…xin chú…tha cho con…con chịu không được…ô ô ô...”
Tiếng khóc của cô gái nhỏ giống như tiếng kêu của mèo con, bộ dáng làm cho người khác muốn yêu thương, Chu Cảnh Thâm cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà dùng sức vuốt ve.
Mười bảy tuổi, chẳng phải là chưa trưởng thành hay sao, hơn nữa so sánh quan hệ với Chu Dĩ Trạch, đúng là nên gọi hắn một tiếng chú…
Nhưng cái xưng hô chú này không hiểu sao khiến hắn cảm thấy khó chịu, vì vậy hắn buông cái tay nhỏ ra niết mạnh bầu vυ', âm thanh trầm thấp thổi bên tai “Sao có thể lớn như vậy…”
Hàn Sắt Sắt bị hắn xoa nắn như muốn hòa tan ra, nhưng là cô cảm thấy cô và Chu Cảnh Thâm như vậy là không thích hợp, lại không thể trốn thoát khỏi hắn, chỉ có thể ôm lấy mái tóc đen dài của mình mà khóc “Chú…con không lớn…còn chưa có trưởng thành…”
Chu Cảnh Thâm miết đầṳ ѵú cô đến đỏ bừng, lại ấn thêm vài cái lên đó khiến Hàn Sắt Sắt nhịn không được thở gấp, hắn mặt không đổi sắc nói “Tôi nói là ngực em lớn…hơn nữa…mới vị thành niên đã biết hạ dược đàn ông…lá gan cũng không nhỏ nha.”
Chu Cảnh Thâm nói đến đây, ánh mắt sâu thẳm lại nhìn Hàn Sắn Sắt.
Hàn Sắt Sắt không biết nói gì, hơn nữa khuôn mặt Chu Cảnh Thâm thật sự quá tuấn mỹ làm cô đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Mặt khác lại cảm nhận được sự uy hϊếp bên trong lời nói của hắn khiến lòng cô không khỏi nhảy lên vài cái…
Nếu Chu Dĩ Trạch biết được, cô không từ thủ đoạn chiếm lấy hắn, hắn về sau còn có thể muốn làm bạn với cô hay không?
Không thể được a!
Hàn Sắt Sắt trong tình thế cấp bách thốt lên “Chú…cầu xin người…không cần đem chuyện này nói cho Dĩ Trạch!”
Khuôn mặt Chu Cảnh Thâm tối xầm, tiểu bức còn đang ngậm côn ŧᏂịŧ hắn, trong đầu lại nghĩ đến người đàn ông khác!!!
Hắn nheo mắt, thắt lưng càng thêm dũng mãnh đưa đẩy, côn ŧᏂịŧ cắm mạnh vào bên trong tiểu nộn huyệt. Vẫn là nơi này ấm áp trơn tru, làm hắn hài lòng.
Hàn Sắt Sắt bị hắn đột ngột sáp như vậy, lập tức thét chói tai, bộ ngực sữa không ngừng đong đưa, đem thịt ngực mềm mại càng dán chặt lên bàn tay Chu Cảnh Thâm.
A, côn ŧᏂịŧ baba Chu Dĩ Trạch thật sự rất lớn, vừa thô ráp lại vừa nóng, đâm vào bên trong cô thật thoải mái!
Hàn Sắt Sắt vừa buồn bã lại cảm thấy thẹn thùng, cô thật có lỗi với Chu Dĩ Trạch, người đã thầm mến hai năm.
Nhưng cảm xúc này rất nhanh đã bị cô ném ra sau đầu, trong kɧoáı ©ảʍ mênh mông mãnh liệt bên dưới, cô nhấc hai chân quấn lấy thắt lưng Chu Cảnh Thâm, nghe âm thanh bạch bạch từ nơi kết hợp của hai người, còn có tiếng thở dốc đầy kí©ɧ ɖụ© của người đàn ông kia, khiến cả người cô lơ lửng.
Cô lại bị baba Chu Dĩ Trạch thao đến cao trào!
Mà người đàn ông lần này như muốn cùng cô lêи đỉиɦ, giống như một con ngựa thoát dây cương, một đường thẳng tiến vào sâu bên trong tiểu huyệt.
Hàn Sắt Sắt đã bị hắn bắn vài lần nhận ra đây là dấu hiệu hắn chuẩn bị xuất tinh, nhanh chóng ở dưới thân hắn kêu to “Chú…đừng bắn vào…con sẽ mang thai mất…”
Chu Cảnh Thâm cười lạnh một tiếng, ngăn chặn thân mình đang ngọ nguậy bên dưới “Đã bắn nhiều như vậy thêm một lần nữa thì có sao…hơn nữa…nếu em có liền sinh ra…tôi sẽ nuôi đứa trẻ…”
Hắn nói đến đây, lại ngừng một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa như mưa của Hàn Sắt Sắt, nhẹ giọng nói “Cũng sẽ nuôi cả em…”
Hàn Sắt Sắt rất muốn hét lên tôi không cần chú nuôi, nhưng Chu Cảnh Thâm giống như cảm nhận được, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô gái, sau đó ở trong cao trào run rẩy không ngừng của cô gái kia mà bắn ra…