Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 264: Hoàng Thành Trung trở về nước

Thanh Vy một chút cũng không muốn đi học cùng trường với Lâm Bảo Phong. Lâm Bảo Phong có vẻ không có điều gì phản đối, nhưng cũng chẳng có phản ứng vui mừng gì.

Thanh Vy nhìn bộ dáng này của cậu bé mà thấy tức giận. Nhưng nếu cậu bé cũng không nói gì, cô bé tất nhiên cũng sẽ không nói gì chọc cho mẹ giận hết.

Dù sao cậu bé cũng không có gì ngại, cô bé cũng liền thấy không có gì đáng nói.

Đến trường mầm non, Đỗ Minh Nguyệt sờ đầu Thanh Vy một cái, cúi thấp người nói: "Nhớ ở chung với em trai ngoan ngoãn nhé. Đừng đánh nhau trong trường, biết chưa?"

Thanh Vy mặc dù trong lòng không vui chút nào, nhưng vẫn đồng ý.

Sau khi Lâm Bảo Phong xuống xe, cũng chưa có nhìn bọn họ một cái nào nữa mà đi thẳng vào trong.

Đỗ Minh Nguyệt thở dài: "Vào đi thôi!"

Nhìn ba đứa bé đi vào trường mầm non, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới yên tâm lại.

Sau đó hai người liền đi đến bệnh viện.

Cơ thể của Lâm Mộc Giai còn cần điều dưỡng. Bác sĩ nói, lần sinh con này mất máu nhiều, sau này có thể sẽ không còn sinh con được nữa.

Sau khi Lâm Mộc Giai nghe xong thì mím môi một cái.

Hoàng Hạo Trạch ôm bả vai dì ấy, hôn lên trán một cái: " Ngốc, có hai mẹ con là đủ rồi!"

Mặt của Lâm Mộc Giai bỗng dưng liền đỏ lên một chút, thấy Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong cười không có ý gì tốt, hận không được tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Hoàng Hạo Trạch, anh đủ rồi đó, ở đây còn có người đấy!"

Thật không nghĩ tới anh ta lúc bình thường nghiêm chỉnh đĩnh đạc. Lúc chọc ghẹo người khác cũng khiến người ta không chịu nổi thế này.

Hoàng Hạo Trạch đại khái là rất vui. Trong ánh mắt đều tràn ngập ý cười. Con của hai người đang ở bên cạnh họ.

Nhìn một màn như vậy, trong lòng của có Lâm Hoàng Phong chút tiếc nuối, không biết lúc Thanh Vy ra đời, sẽ có dáng vẻ như thế nào.

"Lúc em sinh Thanh Vy, có phải cũng khổ cực như vậy hay không?" giọng nói của Lâm Hoàng Phong khàn khàn, vang lên bên cạnh tai.

Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy trong con ngươi thâm trầm của anh, phản chiếu ngược lại khuôn mặt của cô.

"Khổ cực là dĩ nhiên. Lúc sinh Thanh Vy, nghĩ bé con là con của anh, bất kể như thế nào em cũng phải sinh được con ra. Cũng may con rất ngoan, không làm em quá khó khăn!"

Đỗ Minh Nguyệt híp mắt cười, rõ ràng là một chuyện rất cực khổ, lại bị cô hời hợt nói ra như vậy. . truyện kiếm hiệp hay

Cái bộ dáng này, ngược lại càng làm cho người khác đau lòng.

Anh nắm chặt tay của Đỗ Minh Nguyệt, đôi mắt nhìn cô ấm áp kiên định.

"Nguyệt, sau này, anh sẽ không để em một mình nữa."

Vốn là cảm thấy không có gì, anh lại nói một lời cam kết như vậy. Sống mũi của cô chợt thấy cay cay. Người đàn ông này, luôn có thể đâm trúng điểm yếu của cô.

Người nhà họ Hoàng tới còn có Hoàng Thành Trung. Anh ta nghe nói chị dâu nhà mình sinh một bé trai, lập tức từ nước ngoài chạy về.

Lúc này ở phòng bệnh gặp được Lâm Hoàng Phong cùng Đỗ Minh Nguyệt, biểu tình trên mặt hơi sững sờ.

Anh ta vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, không để ý tới cái gì chút nào.

"Trời ạ, bà Lâm, rốt cuộc cô cũng chịu trở lại rồi?"

Đỗ Minh Nguyệt sợ hết hồn vì bị anh ta đột nhiên đến gần. Lâm Hoàng Phong tay mắt lanh lẹ ôm bả vai cô, sau đó trừng mắt một cái nhìn Hoàng Thành Trung.

"Muốn chết phải không?"

Hoàng Thành Trung bị anh ném cho một cái liếc sắc lẹm như dao, lập tức lanh trí nói: "Tôi sai rồi. Tôi sai rồi vẫn không được sao? Hoàng Phong, anh bây giờ là càng ngày càng bao che cho con cái rồi đấy."

Bao che con cái? “Con cái” đó không phải là cô chứ?

Lâm Hoàng Phong không phản bác, mà đẩy Đỗ Minh Nguyệt về sau lưng mình: "Tôi tình nguyện!"

Hoàng Thành Trung chậc chậc một tiếng, sau đó che ngực mình, bày ra dáng vẻ đau lòng khôn xiết.

"Ông trời ơi, đây là Lâm Hoàng Phong tôi biết trước đây hay sao? Anh quên khi đó, chúng ta ở cùng trên một cái giường..."

Hoàng Thành Trung càng nói càng hăng hái, hoàn toàn không có chú ý tới Lâm Hoàng Phong mặt càng lúc càng đen.

Lâm Hoàng Phong nghe anh ta nói xong, cười híp mắt vỗ vai anh ta một cái.

"Ồ? Không nghĩ tới Thành Trung cậu còn có tâm tư này với tôi hay sao?"

Hoàng Thành Trung nhìn dáng vẻ cười như không cười này của anh, lúc bấy giờ mới biết mình đã đùa quá trớn.

Sau đó trên vai truyền đến một trận đau đớn, Hoàng Thành Trung đau đến vừa kêu vừa bị nhấn ngồi xuống.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Chị dâu, mau tới giúp tôi một tay đi!" Hoàng Thành Trung đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn bọn họ đùa giỡn như vậy, không kiềm được cười lên.

Sau đó nhớ tới nơi này là bệnh viện, vẫn tiến lên khuyên can: "Bỏ đi Hoàng Phong. Đây là bệnh viện đó."

Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt mở miệng, lúc này mới buông lỏng bả vai của Hoàng Thành Trung.

"Anh nghe lời vợ vậy."

Hoàng Thành Trung xoa xoa bả vai mình, trong đầu nghĩ Lâm Hoàng Phong dùng lực mạnh đến độ này.

Lâm Mộc Giai thấy Hoàng Thành Trung trở lại, lập tức cười nói: "Chú cũng biết quay về cơ đấy."

Hoàng Thành Trung cười một tiếng: "Tôi dĩ nhiên chịu quay về, thăm chị dâu xinh đẹp đáng yêu của mình rồi!"

Không thể không nói, Hoàng Thành Trung rất biết nịnh hót, dỗ ngọt người khác.

Nhìn Lâm Mộc Giai bị anh ta chọc cho cười to ha ha, trong lúc nhất thời, bầu không khí cũng biến thành hài hòa hơn rất nhiều.

"Bé con này vẫn chưa có tên. Hạo Trạch, hay là anh đặt tên cho con đi?"

Lâm Mộc Giai sờ bàn tay nhỏ của bé con một cái. Chỉ thấy trong lòng rất mềm. Nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc cô cũng có đứa bé thuộc về mình.

Loại cảm giác này, quả thật là có chút kỳ diệu.

Hoàng Hạo Trạch nhìn bé con cũng không khỏi nhu hòa, sau đó nói: "Tên là Hoàng Đức Trí, thế nào? Hy vọng bé con sau này tao nhã lịch sự, đức trí tài hoa."

Lâm Mộc Giai không nghĩ tới chồng nhà mình lại còn có thể xuất khẩu thành thơ, lập tức biến thân thành người hâm mộ nhỏ.

"Chồng, anh thật là giỏi!"

Khiến cho mặt của Hoàng Hạo Trạch đỏ rần lên. Hoàng Thành Trung dĩ nhiên không quên trêu ghẹo anh mình!

"Ui trời, anh, anh xấu hổ rồi á? Không thể nào?"

Hoàng Hạo Trạch nhìn anh ta một cái nhẹ như bẫng, Hoàng Thành Trung lập tức im miệng không nói.

Người này chính là điển hình của mẫu người thiếu đòn.

Bà nội Lâm sau đó cũng đến, hai người lớn tuổi hàn huyên tâm sự, đều là chuyện liên quan tới Lâm Mộc Giai.

Cũng may mẹ của Hoàng Hạo Trạch là người tốt. Đối xử với Lâm Mộc Giai cũng là hết sức tốt.

Lần này biết Lâm Mộc Giai sinh con, liền lập tức nấu canh mang sang đây thăm dì ấy.

Vì vậy hai người liền nói tới chuyện đứa bé, vốn dĩ cũng không quản bọn họ.

Đỗ Minh Nguyệt đến gần một chút, nhìn gương mặt đã mượt mà của đứa bé kia, trong lòng cũng không khỏi mềm mại.

Lâm Hoàng Phong thấy cô một mực đùa nghịch với đứa bé kia, hình như là rất thích cậu bé.

Anh liền đi lên trước, ôm eo cô. Ghé sát bên tai cô, dịu dàng nói: "Thế nào? Muốn có một bé trai không? Hử?"

Hơi thở của anh khiến cho lỗ tai Đỗ Minh Nguyệt có chút nhồn nhột, không kiềm được mà rụt cổ một cái.

"Anh đừng nói bậy bạ, nào có ai nói như anh vậy chứ!" Cô đỏ mặt phản bác.

Lâm Hoàng Phong cảm thấy thú vị, trong lòng lại là nổi lên ít tà tâm.

"Thật không có?" Ngón tay của anh chạm vào hông cô.

Mặt của Đỗ Minh Nguyệt càng đỏ lên. Cô lại là một người sợ nhột, lại không nhịn được mà ngọ nguậy không thôi.