Trò Chơi Sắc Tình Của Nữ Phụ Ác Độc (Phần Tiếp)

Chương 43: Kinh nghiệm phong phú

Sở Lan Ninh nhìn người đàn ông trịnh thượng kia trong lòng có hơi sợ hãi, cô không phải là lần đầu tiên thấy vẻ mặt u ám của Phó Diệp Duy, vào cái đêm cô tỏ tình với Thẩm Lạc Hòa, hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, bất quá càng thêm vài phần cố chấp.

" Em sợ anh sao?"

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông một lần nữa vang lên, giống như là muốn xác nhận điều gì đó, từng bước mà ép sát cô.

Thiếu nữ thu lại ánh mắt đứng dậy, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen tuyền của hắn, đoan chính nói "Tại sao phải sợ anh."

Phó Diệp Duy mỉm cười, đưa tay vò rối tóc mái trên trán cô, giống như là đang trêu chọc sủng vật "Anh trai mang em ra ngoài ăn cơm "

Sở Lan Ninh che đi tóc mái không cho hắn tiếp tục làm loạn, phồng má lách qua sau lưng hắn, ánh mắt lướt qua xương quai xanh hơi hở của hắn: " Thế nhưng tôi không muốn đi."

Phó Diệp Duy thu ta về.

Hắn không do dự, một tay túm lấy cô, tư thái ưu nhã, ghé vào bên tai cô buồn bã nói " Em là đang chờ hắn sao?"

Giọng nói của hắn khiến cho cả người của Sở Lan Ninh lạnh đi sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng "Cái gì nha, tôi chẳng qua là muốn thay quần áo mà thôi, anh ở đây chờ tôi."

Lúc Sở Lan Ninh thay xong quần áo đã thấy xe của hắn đợi ở trước cửa nhà, hắn hạ kính xe xuống vẫy tay với cô, Phó Diệp Duy lái là một chiếc Lamborghini màu trắng, rất hợp với áo sơ mi đen hắn đang mặc.

Bởi vì là bốn giờ chiều, còn chưa tới giờ tan tầm, đường vẫn còn trống, lái xe rất dễ chịu.

Khốn kiếp

Chờ Úc Cẩm Dạ về đến nhà, Sở Lan Ninh cùng với Phó Diệp Duy đã rời đi được một lúc.

Úc Cẩm Dạ nhíu mày, ánh mắt hơi đổi, trực tiếp vào phòng, một đôi mắt giống như là đang tìm người nào đó.

Qua một lúc lâu, hắn mới đi đến giữa ban công, nhà hắn cùng biệt thự Ninh Gia cách nhau ước chừng năm mươi met, mà gian phòng của hắn trùng hợp lại đối diện với gian phòng của Sở Lan Ninh, từ bên này nhìn sang , có thể nhìn thấy màn cửa màu hồng phấn đang phiêu động nhưng bên trong gian phòng lại không có bóng người nào.

Úc Cẩm Dạ dựa vào tường, trong lúc nhất thời l*иg ngực như bị bịt kít lại, dưới ánh đèn sự kiêu ngạo của thiếu niên hơi thu liễm lại, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, đầu hơi rủ xuống, nhìn không ra biểu tình trên khuôn mặt.

Mở ra điện thoại hắn liền nhận được một tin nhắn Wechat.

LN: Đuổi tới sao?

Úc Cẩm Dạ ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại nửa buổi, cảm giác gần đây bản thân có gì đó không ổn, một bên là cô gái phù hợp với thẩm mỹ của hắn, mặt khác hắn sẽ nghĩ đến một người nào đó, liên lạc trong nhiều ngày, hắn đều trốn ở trong quán cà phê.

Ngón tay thon dài của Úc Cẩm Dạ hoạt động trên màn hinh điện thoại, đem tin nhắn soạn rồi lại xóa, sau cùng chỉ còn lại một chữ.

"Không có "

Khốn kiếp

Còn chưa đến 5 giờ, Sở Lan Ninh đã cùng Phó Diệp Duy đến nhà hàng, đây là một nhà hàng hội viên, muốn dùng bữa ở đây cần phải đặt trước nửa tháng, nhưng cô biết rất rõ, nhà hàng này là sản nghiệp dưới trướng "Hoa Duy", ông chủ hiện tại của nơi này chính là Phó Cảnh, cha của Phó Diệp Duy.

"Muốn ăn cái gì?"

Phó Diệp Duy mang theo cô tiến vào phòng riêng, hai người ở rất gần nhau, chỉ thấy cô cúi đầu không rõ đang suy nghĩ điều gì. Mái tóc bồng bềnh che đi cần cổ trắng nõn, lúc này nghe thấy hắn nói chuyện, cô ngoái đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, mà điện thoại di động của cô lại bị Phó Diệp Duy nắm ở trong tay.

Phó Diệp Duy ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú điện thoại di động, đột nhiên nghe thấy giọng nói của thiếu nữ.

"Chú Phó, chú rất không lễ phép a."

"Vì cái gì nhìn điện thoại di động tôi "

Thiếu nữ hơi bĩu môi, khuôn mặt tức giận hơi ửng đỏ, giọng điệu vô tình nâng lên khiến người khác cảm thấy cô gái nhỏ đây là đang làm nũng

"Thật xin lỗi. . . ."

Phó Diệp Duy thu lại vẻ mặt của bản thân, đó giống như là sự thôi thúc từ trong tiềm thức, muốn hắn nhanh chóng lấy đi điện thoại của Sở Lan Ninh, cấp bách muốn biết mọi thứ thuộc về cô.

Chỉ thây khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, vừa lời muốn nói đã bị nữ hài tử ngăn cản.

"Không sao đâu, là Úc Cẩm Dạ, hắn gần đây đột nhiên thích một người, hiện tại đang muốn lĩnh giáo tôi làm sao để theo đuổi người ta."

Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng, thoải mái dễ chịu khiến lòng ngực đang bị đè nén của Phó Diệp Duy trở nên dễ chịu hơn một chút.

Tiếp theo lại nghĩ tới điều gì.

Gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào trong chén của cô, cúi đầu đối diện với ánh mắt của Sở Lan Ninh, ánh mắt lướt qua đôi lông mày xinh đẹp của cô, như là tùy ý hỏi.

"Kinh nghiệm của em rất phong phú?"

Khốn kiếp