Chờ Sở Lan Ninh phản ứng lại, cô và Úc Cẩm Dạ đã ngồi trong quán cà phê, người trong quán không nhiều lắm, tốp năm tốp ba, tiếp theo, từ trong tầm mắt của Úc Cẩm Dạ, cô nhìn thấy một người không thể tưởng tượng được.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồng phục màu đen, trong tay bưng một cái mâm, mặt cúi rất thấp, dường như mặc hơi ngắn đi lại khiến trong lòng cô ta run sợ. Dáng người bị bao vây, phập phồng rất quyến rũ, đôi vυ' lớn giống như sắp nhảy ra, nút thắt trên ngực căng ra, cô ta đi vào, Sở Lan Ninh có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta.
“Tiểu A, Triệu Vận Vi sao vậy, bật hack à? Vừa xuất hiện đã mặc gợi cảm thế rồi.” Dư quang khóe mắt Sở Lan Ninh đảo qua Úc Cẩm Dạ, nhìn thấy Triệu Vận Vi bưng cà phê cho hắn, hắn giả vờ nghiêm nghị, cô không tự chủ được cười ra tiếng.
Chờ đến khi người kia rời đi, cô bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, nhìn thiếu niên trước mặt, môi mỏng khẽ nhếch, qua hồi lâu vẫn không mở miệng.
Cô cúi đầu, ngón tay cọ qua miệng chén, suy nghĩ một lát, ho khan một tiếng, chỉ nghe thấy đối diện truyền đến giọng nói của thiếu niên: “Sở Lan Ninh, chị nói xem nên theo đuổi con gái thế nào?”
Lúc Úc Cẩm Dạ nói những lời này, gương mặt đỏ lên, nhưng lại phát hiện thiếu nữ đối diện ngây ra một lúc, sau đó đứng lên, đôi tay chống trên bàn, nửa người trên khẽ nghiêng, một khuôn mặt nhỏ tinh xảo thò đến trước mặt Úc Cẩm Dạ, khóe miệng hiện lên ý cười, đôi mắt đào hoa nheo lại khiến Úc Cẩm Dạ có chút bàng hoàng.
Nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt hắn, ngón tay mảnh khảnh của Sở Lan Ninh nắm lấy cằm thiếu niên, gằn từng chữ một, dán lên môi hắn, hơi thở ấm áp phả lên cổ hắn, đối diện với ánh mắt hắn, đè thấp giọng nói: “Đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi.”
Chỉ thấy Úc Cẩm Dạ nhanh chóng thu liễm vẻ mặt, nắm tay Sở Lan Ninh, khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen, trong giọng nói mang theo chút tức giận: “Sở Lan Ninh, chị đừng nói đùa với tôi.”
Sở Lan Ninh ngồi xuống nhìn vẻ mặt hắn, cười khúc khích: “Được, tôi dạy cậu, cậu có thể đi ăn vạ, khiến cà phê cô ấy bê đổ xuống quần áo cậu, sau đó bắt cô ấy bồi thường cậu cái mới, nếu không bồi thường được thì cậu bắt cô ấy làm công trả tiền, có phải rất phù hợp với khí chất của cậu không?”
Nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng đen của Úc Cẩm Dạ, cô giương mắt nhìn thấy Triệu Vận Vi đang đến gần bàn của bọn họ, giống như trò đùa dai, cô cố ý vươn hai chân thon dài ra, thiếu nữ bê cà phê đột nhiên bị vấp, trọng tâm không ổn nghiêng đi, cà phê đổ lên người Úc Cẩm Dạ, lúc này, áo thun màu trắng của thiếu niên đã trở nên dơ bẩn không chịu được, chỉ thấy lông mày hắn nhíu chặt.
Hai người còn không phản ứng lại, thân hình thon dài của Sở Lan Ninh đã trực tiếp đứng lên, đi đến trước mặt Úc Cẩm Dạ cúi người, đến bên vành tai hắn, giọng nói có chút vi diệu: “Chúc cậu thành công.”
Giọng nói rất nhẹ, có thể nghe ra thiếu nữ chua xót.
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi, để lại thiếu niên vẻ mặt ngốc lăng.
“Độ hảo cảm của Úc Cẩm Dạ +5, độ hảo cảm là 27.”
“Ký chủ, dường như vầng sáng của nữ chính đã yếu bớt.”
Liên tiếp mấy ngày, Sở Lan Ninh đều không gặp Úc Cẩm Dạ, mở WeChat ra, tìm được Wechat của Úc Cẩm Dạ, liền thấy động thái hắn mới phát, là ảnh chụp một cốc cà phê, mặt trên còn vẽ một con thỏ nhỏ, bên trên còn có một câu.
“Giống em.”
Sở Lan Ninh lưu lại tấm ảnh này, đăng nhập Weibo phụ của mình, gửi đi một một câu.
“Giống em, quả nhiên, cậu vẫn thích kiểu con gái giống như thỏ con vậy——CYN”
Chờ cô tắt điện thoại, quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Phó Diệp Duy đã đứng phía sau, giống như ngây người đã lâu, con ngươi đen nhánh tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.
Áp suất quanh người rất thấp, khiến cô không dám thở mạnh, chỉ có thể mở to đôi mắt, cười nói: “Anh Phó, anh đã đến rồi sao không lên tiếng? Làm em sợ muốn chết.”
Cô căng da đầu nói, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Sao lại sợ anh?”
Đồng thời, vào lúc này, Úc Cẩm Dạ đang ở quán cà phê, hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, lại nghĩ đến một khuôn mặt kiều mị khác.
“Cẩm Dạ, tớ đã mua cái áo khác cho cậu rồi, cậu nhìn xem.” Thiếu nữ nước mắt lưng tròng lấy một cái áo thun màu trắng từ trong túi giấy ra, lại thấy hắn vẫn luôn lướt điện thoại, hình như còn có chút thất thần.
“Cảm ơn, tôi về trước đây.” Úc Cẩm Dạ phục hồi tinh thần, thân thể cao lớn của thiếu niên đứng lên, chạy như bay về nhà.
Không biết tại sao, hiện tại hắn chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của Sở Lan Ninh.