Sát Thần Lệnh

Chương 172: Kẻ Đánh, Người Lui.

Đôi mắt ông Tuấn có thần, tay nắm chắc thanh lưỡi lê, nhanh như sóc, ông hô lớn một tiếng rồi lao về phía ông Bình. Vốn tâm trí vẫn đang miên man suy nghĩ cách để gϊếŧ trọn hai người dân làng trước khi đám pháp sư tộc Lê, nhà Trần kéo đến đây, con Ngạ Qủy bị tiếng quát của ông Tuấn làm bừng tỉnh. Trông thấy đòn tấn công của ông Tuấn, nó không dám đón đỡ ngay, nó vội lùi về sau, tay giơ cao thanh lưỡi lê trước mặt phòng thủ. Đúng lúc này, ông Tuấn miệng gầm lớn, nhưng đầu không quay về sau, mắt ông vẫn chằm chằm quan sát từng cử chỉ, hành động của con Ngạ Qủy:

- Mộc, đi, nhanh.

Nhận được tín hiệu, như những gì đã bàn bạc từ trước, bác Mộc không dám chậm trễ, xoay thân hình bỏ chạy. Biết mình đã trúng kế giương đông kích tây, con Ngạ Qủy vô cùng tức giận, nó rú lên một tiếng quái dị, nhanh chóng nhào về phía trước, ý đồ ngăn cản bác Mộc. Làm sao ông Tuấn có thể để nó dễ dàng làm thế được, tay thu sát bên hông,lấy đà, ông đâm ra một dao chí mạng, ánh sáng lạnh của lưỡi lê thoắt ẩn, thoắt hiện trong không khí. Nhìn thấy sát chiêu như vậy, nếu trúng ắt mạng vong, cực kỳ căm tức nhưng con Ngạ Qủy không dám liều mình, nó lách người né tránh, tốc độ cả hai bên rất nhanh, âm thanh duy nhất nghe được có lẽ là tiếng dao ma sát vào không khí, nhoáng một cái, ông Tuấn và con Ngạ Qủy đã tách nhau ra, biết mình đã đâm trượt, nhưng ông Tuấn không cảm thấy buồn bực, ngược lại ông còn cảm thấy vui vẻ, bởi kế hoạch hai người họ bàn tính từ trước đã thành công, thân ảnh bác Mộc đã chạy xa nơi đây, nếu ông giữ chân con Ngạ Qủy được một thời gian ngắn, đảm bảo các thầy sẽ biết tin, đến đây tiêu diệt nó. Nụ cười trên môi của ông Tuấn khiến con Ngạ Qủy sôi máu, mẹ nó từ trước đến giờ toàn nó tính kế người khác, ai ngờ đâu hôm nay lại bị người ta tính kế, mà kẻ đó còn không phải là một vị pháp sư, là dân thường, là thường dân đấy, là đám phàm phu tục tử, người trần mắt thịt mà nó vẫn luôn khinh thường. Vốn là kẻ lõi đời, nó không để cơn thịnh nộ che mờ tâm trí, nó không điên cuồng tấn công ông Tuấn ngay, bởi nó biết mục đích của ông là gì, gọi đám pháp sư đến ứng cứu, đầu óc nó luân chuyển, hai mắt vẫn gầm ghè nhìn ông Tuấn. Với kinh nghiệm chuyên giở trò âm hiểm với người khác, không cần mất nhiều thời gian, nó đã nghĩ ra một kế sách khả thi, khóe miệng nó vểnh lên, nụ cười độc ác treo trên môi nó. Tất cả những cử chỉ đó đều được ông Tuấn thu vào tầm mắt, biết cái vong này lại sắp giở trò quỷ, ông vô vùng cảnh giác, thân hình hạ thấp, tay lăm lăm thanh lưỡi lê chắn trước ngực, lấy bất biến ứng vạn biến, cả người về tư thế phòng thủ, địch bất động, ta bất động. Trạng thái hai bên giằng co không được lâu, bởi con Ngạ Qủy đã đánh vỡ thế trận này, nó phóng thẳng về phía ông Tuấn, miệng hú lên một tràng dài, điên cuồng dùng lưỡi lê bổ xuống đầu ông Tuấn. Không dám cứng đối cứng, ông Tuấn thối lui tránh né, không phải ông đánh không lại nó mà vì thân xác kia là của ông Bình, nó lại dùng đấu pháp mạng đổi mạng với ông, lỡ đâu trong quá trình giao chiến, ông không thu tay được lại làm tổn hại ông Bình. Lúc nãy ông có thể tung đòn sát thủ được vì cứu mạng bác Mộc, hiện giờ thì đơn giản hơn, ông chỉ cần kéo dài thời gian, một chốc một lát mấy thầy đến, ắt xử lí nó. Con Ngạ Qủy càng đánh, càng liều mạng hơn, từng đòn đâm, chém, chặt vô cùng thâm hiểm, đòn nào đòn lấy đều muốn lấy mạng ông Tuấn trong một chiêu, nó đang muốn đánh nhanh thắng nhanh, ít nhất trước khi đám pháp sư kia tới, nó phải lấy được tính mạng được hai người này, nếu kế hoạch phá vỡ trận pháp, vây hãm chết hai vị tổ sư không thành công, nó cũng có cái để bàn giao trước mặt Phạm Nhan. Thân hình hai người cuốn lấy nhau, người công người thủ, loạn thành một đoàn. Qủa thật tình thế ông Tuấn lúc này miêu tả gói gọn trong bốn chữ, khổ không thể tả, thứ nhất tuy con Ngạ Qủy không biết tí võ vẽ gì, nhưng nó liều mạng, tốc độ lại cực kỳ nhanh, sức lực vô cùng mạnh, khiến ông chật vật không thôi, thứ hai đánh ở dưới đáy ao, địa hình bất lợi, ao Nghè mới được bơm cạn, toàn bùn lầy, di chuyển chân vô cùng khó, thứ ba người đang ở trước mặt ông Tuấn lại là thân xác của ông Bình, điều này làm ông không thể xuống tay, chỉ sợ ngộ thương thằng cháu. Gần năm phút thời gian trôi qua, liên tiếp tấn công, con Ngạ Qủy vô cùng bực bội, lão già trước mặt lẩn nhanh như trạch, nó không tài nào áp sát được lão, tình trạng này không thể kéo dài lâu. Cuối cùng nó quyết định thực hiện âm mưu của mình, thân hình nó khựng lại, không đánh nữa. Bên đây ông Tuấn mới lăn về phía sau một vòng, đang lồm cồm đứng dậy, cả người toàn sình lầy, mất sức, ông thở phì phò không thôi.