Thủy Tinh

Chương 23: Đã Lâu Không Gặp

~~~~

"Mẹ ơi.... Thuyền, thuyền."

Bên tai Diêu Lương là giọng nói nhỏ nhẹ của Diêu Bình An, anh bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia từng nghe được câu nói cách xa bờ biển phương Nam là an toàn nhất. Hơn nữa một người bạn đã từng đến từ phương Nam cũng nói qua cho anh nghe, hắn đến từ một tỉnh thành rất giàu có nên tất nhiên giáo dục hẳn cũng sẽ không kém.... Diêu Lương nhìn Diêu Bình An giơ đầu ngón tay hồng nhạt chỉ vào tàu thủy, vẻ mặt mới lạ, anh khẽ cắn môi ra quyết định.

Lúc tờ mờ sáng sương mù lạnh lẽo bị một đoàn quân xe màu đen phá vỡ.

Cùng lúc đó, tiếng còi "Ô ô" tượng trưng cho tàu rời cảng cũng vang vọng theo hơi hơi nước màu trắng.

Những dãy núi xanh biếc nối liền nhau từ từ lộ ra trong sương mù cùng với vẻ mặt phờ phạc của Nghiêm Ngật.

Diêu Lương đứng trên lan can thuyền đột nhiên che miệng lại, kéo Diêu Bình An cuống quít chen chúc ra phía sau các hành khách trốn đi.

Rõ ràng thuốc đó có thể làm cho người thường hôn mê ba ngày ba đêm nhưng đến Nghiêm Ngật lại chỉ có thể chống đỡ một buổi tối.

Diêu Lương ôm chặt Diêu Bình An hoàn toàn không biết gì cả, cả hai đưa lưng về phía bờ biển nên vẫn chưa nhìn thấy gương mặt đột nhiên tái nhợt của Nghiêm Ngật khi tàu thủy ngày càng đi xa, giống như quỳ xuống vì đau nhức do ung thư, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm như đuổi theo cái gì đó vẫn thanh tĩnh và đỏ như máu.

Máu khắp người đều bị nỗi sợ từ Nghiêm Ngật rút cạn, Diêu Lương ôm người, hữu kinh vô hiểm mà rời khỏi Thượng Hải ——

(*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.)

Cũng rời khỏi.... Hắn.

Càng vào sâu trong đất liền sự hiểu biết của mọi người càng trở nên mục nát và bế tắc. Diêu Lương không thể không khéo léo tết mái tóc dài của mình và tiểu An thành bím tóc, chỉ cần đội chiếc mũ quả dưa trên đầu thì sẽ tránh trở thành "Khác loài" trong mắt người khác.

Vừa đi vừa nghỉ trên đường, lời đồn đãi một vị thượng tướng nào đó tính tình thay đổi lớn ở quê cũ, trở nên tàn bạo hung ác cũng không ngừng truyền tới tai Diêu Lương. Diêu Lương vẫn luôn cúi đầu kiên nhẫn nghe, cũng không phát biểu cái nhìn muốn đánh dẹp vị thượng tướng giống người khác, mà mọi người cũng không nhìn thấy vẻ mặt anh như nào lúc cúi đầu, chỉ cho là vị khách này quá thẹn thùng mà thôi.

Khoảng thời gian đó, một mình Diêu Lương gồng gánh nuôi sống bản thân và tiểu An. Một vị công tử nhẹ nhàng đã từng mười ngón tay không dính nước mùa xuân biến thành một "Người mẹ" vải thô áo tang, nấu cơm may áo.

Cũng may ngày tháng ở đây cũng không tính là quá gian nan, bởi vì hai người gặp được một người bạn học nhiệt tình hiếm thấy tên Nghiêm Thận Độc.

Nghiêm Thận Độc trông giống như một vị thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có, khuôn mặt đẹp trai, quần áo chỉnh tề, ăn nói lễ phép, chưa bao giờ hỏi Diêu Lương vấn đề vì sao Diêu Bình An lại gọi một người đàn ông là "Mẹ" —— mà quan trọng nhất chính là Nghiêm Thận Độc là người bạn thân thiết đầu tiên của tiểu An.

Diêu Lương từng cổ vũ Diêu Bình An chủ động thiết lập mối quan hệ giữa bạn bè cùng tuổi, đáng tiếc không được bao lâu Diêu Bình An sẽ khóc suốt mướt quay về, chỉ tay vào người bạn nam cùng tuổi cậu để cáo trạng với Diêu Lương: Bắt, bắt nạt.

"Không phải như thế, chúng ta, chúng ta chỉ là đang chơi.... Trò chơi mà thôi." Chơi trò chơi đóng vai vợ chồng.

"Tiểu An, đừng khóc, mau lại đây." Mau lại đây, cho tôi hôn một chút.

"Đừng khóc...." Hình như tiểu An khóc lên càng đáng yêu hơn.

Diêu Lương nhìn ánh mắt của bọn trẻ đang nhìn chăm chú vào Diêu Bình An, cảm giác có chỗ nào làm anh cảm thấy vô cùng không thoải mái. Hơn nữa trên làn da trắng nõn của tiểu An vì sao lại dính một ít chất lỏng sền sệt? Hai gò má cũng đỏ lên, làm cho Diêu Lương càng đau lòng nhíu mày.

Nhưng, Nghiêm Thận Độc lại khác biệt.

Y vừa đến tiểu An liền chủ động chạy tới, nắm cánh tay của người ta dán sát người mình lên. Y ngồi xuống, tiểu An lại dựa lên vai, nhét bàn tay nhỏ mềm mại vào trong lòng bàn tay Nghiêm Thận Độc.

Quả thực chính là một yêu tinh làm nũng, Diêu Lương ghen tị nghĩ thầm.

Chỉ là Diêu Lương buồn bã mất mát lại vui mừng than thở vẫn chưa nhìn thấy, trong bóng tối có một bàn tay kẹp giữa hai chân Diêu Bình An, ngón tay thon dài vươn vào giữa hai chân, ánh mắt như uy hϊếp, thịt mềm bên hông bị vuốt ve đến ê ẩm, tất cả đều rõ như ban ngày nhưng lại tránh được tai mắt của khác.

Diêu Lương cứ tin tưởng như vậy, cho đến khi một vị "Tài xế" tới báo cho anh Diêu Bình An bị bệnh biệt thự Nghiêm gia, anh cũng tin tưởng mà đi lên xe đến Nghiêm gia.

Mây đen dày đặc, mơ hồ không rõ.

Đá sỏi màu đen uốn lượn tạo thành gợn sóng dừng lại ở hai bên hàng trúc xanh. Diêu Lương không để ý đến sự bất an kỳ lạ lại mãnh liệt kia, nhấc chân đi về phía tòa nhà có hơi âm trầm trang nghiêm dưới mây đen.

"Lộc cộc, lộc cộc." Toàn bộ hàng lang chỉ có tiếng bước chân của một mình anh, âm thanh này cuối cùng cũng ngưng hẳn trước cửa lớn được mạ vàng.

Diêu Lương hít sâu mấy lần, kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, hai tay anh giữ chặt tay nắm kim loại lạnh băng, chậm rãi đẩy cánh cửa ra....

"Thầy, đã lâu không gặp." Giọng nói quen thuộc đến mức đời này cũng không quên được.

Diêu Lương đột nhiên mở to mắt, ánh mắt trống rỗng vô hồn run rẩy kịch liệt phản chiếu ra dáng người "Dù bận vẫn ung dung" của người đàn ông dưới sấm sét ầm ầm.

Vì không để Diêu Lương phản cảm mà cố ý tắm rửa sạch sẽ, vì không để Diêu Lương căng thẳng mà cố ý xưng hô ngược dòng thời gian, vì không để Diêu Lương.... Sự chuẩn bị của Nghiêm Ngật lại biến thành hành vi trêu đùa hài hước, sớm đã bắt tóm chặt anh trong mắt Diêu Lương.

Người kia đi tới, vạt áo gió màu đen tung lên giống như áo choàng của quốc vương, trong sự tung bay ấy lại lộ ra tia chớp giống như lộ ra mũi nhọn lạnh lẽo.

Diêu Lương không nhớ bản thân xoay người như thế nào, cũng không cảm giác được hai chân mình di chuyển ra sao. Thế giới anh trở nên mơ hồ, sự chạy trốn của anh biến thành dấu hiệu. Có người giơ khẩu súng bỏ túi với đường kính 0.2 lên, một viên đạn xuyên thấu xương ống chân, khói trắng bắn ra từ nòng súng.

Diêu Lương đau nhức ngã xuống đất, mặt trắng như tờ giấy, anh cắn chặt hàm răng một chữ cũng không nói, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt không ngăn được nước nhìn người đàn ông tiến đến bế anh lên. Nhưng người đàn ông một chút cũng không tiếp xúc với ánh mắt anh, chỉ ôm chặt anh ra lệnh cho bác sĩ đứng một bên đi lên tiêm thuốc mê xử lý miệng vết thương.

Đợi đến khi Diêu Lương tỉnh lại lần nữa, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi xăng —— cùng tiếng trả lời của người đàn ông với những người khác "Đúng vậy, tìm được vợ" và tiếng cười nhẹ mơ hồ.

Cơn đau bén nhọn trên xương biến thành từng cơn đau âm ỉ khi có khi không, chân trái hoàn toàn không có một chút sức lực, không, là toàn bộ cơ thể đều không có.

Diêu Lương nghi ngờ thuốc gây tê kia có chứa cái gì khác, nếu không vì sao, vì sao anh chỉ mới suy nghĩ một giây đồng hồ ý thức đã muốn hôn mê, cơn buồn ngủ thổi tới....

"Hô hô." Đóng vách ngăn lại, chỉ có tiếng hít thở càng lúc càng lớn của hai người truyền đến từ ghế sau, Nghiêm Ngật không thể không lấy một viên thuốc trong bình thuốc màu trắng ra để đè nén cảm xúc càng ngày càng phấn khởi.

Nuốt hai lần Nghiêm Ngật dần dần khôi phục lại. Người đàn ông không biết đã bao lâu không được ngủ ngon giấc ôm lấy Diêu Lương, ngửi mùi thơm ngọt trên cổ anh, ánh mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm người trong bóng tối, luôn luôn, luôn luôn....