Người đàn ông ở đầu kia sửng sốt chớp mắt một cái, ngay sau đó bật cười: “Học được rất nhanh.”
Tối hôm qua có nói, hôm nay đến là trả lại cho hắn.
Khương Dụ Hân cởi ra chỉ còn lại áσ ɭóŧ cùng qυầи ɭóŧ, liền nghe hắn lại lần nữa mở miệng: “Cho tôi nhìn xem tiểu huyệt của em.”
Tiểu huyệt phấn nộn trơn nhẵn lại lần nữa rơi vào ánh mắt người đàn ông, độ phân giải sắc nét hoàn toàn bày ra chỗ kia rõ ràng, hai mép âʍ ɦộ no đủ còn có chút hồng, lỗ nhỏ giữa tiểu huyệt phun dâʍ ŧᏂủy̠, dâʍ ŧᏂủy̠ dính ở trên hai mép âʍ ɦộ, như cánh hoa hồng mai dính nước mê người.
“Ngày hôm qua tự an ủi vài lần sao? Tiếu huyệt như vậy hồng.”
Nhìn vài lần, Văn Thừa Nhạc liền nhướng mày hỏi.
Khương Dụ Hân cũng nhíu mày, tiểu huyệt rõ ràng có chút đỏ hồng, cô nhìn phía dưới một chút, ngày hôm qua nhìn vẫn là hồng nhạt, hôm nay xem liền có chút đỏ thắm.
Hẳn là tối hôm qua cùng Kỷ Lâm làʍ t̠ìиɦ mà có, cô chưa từng có xem qua tiểu huyệt sau khi làʍ t̠ìиɦ, tự nhiên không biết tiểu huyệt sẽ biến thành dáng vẻ này.
Lập tức, che giấu mà nhỏ tiếng trả lời.
Văn Thừa Nhạc cũng không truy hỏi nữa
“Đem ngón tay cắm vào đi.”
Ngón tay thon dài chỉ chậm rãi đẩy ra hai mép âʍ ɦộ, lòng bàn tay chậm rãi xoa vào tiểu huyệt nóng ướt, ngón tay đi vào bị tầng tầng lóp lóp bao lấy, cô khẩn trương nên chỗ kia bọc càng chặt hơn, cảm giác nói không nên lời tràn lan ở khắp người.
Văn Thừa Nhạc nhìn ngón tay trắng nõn cắm từ từ vào tiểu huyệt đỏ thẳm, dâʍ đãиɠ làm người hít thở không thông, hầu kết lên xuống, dưới thân dươиɠ ѵậŧ căn cứng đến phát đau. Hăn một phen móc dươиɠ ѵậŧ ra, bàn tay to vuốt ve ở qυყ đầυ, thấy thoải mái một chút.
Hắng giọng hỏi: “Ngón tay đâm vào, có cảm giác gì?”
Âm thanh cô có vài phần khẩn:
“Có chút lạ….có chút kỳ quái…”
Ngón tay đâm vào rút ra, chỉ cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ướt nhẹp, dính đầy tay.
“Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy nhiều như vậy…Có thoải mái không?”
Hắn đè thấp tiếng nói, còn mang chút thở dốc, Khương Dụ Hân ánh mắt không tự giác nhìn phía di động, bàn tay to người đàn ông vuốt ve dươиɠ ѵậŧ lớn hằn đầy gân xanh từ trên xuống dưới.
Hắn nhìn cô thủ da^ʍ, cũng tự vuốt chính mình.
Khương Dụ Hân cắn mơi trả lời:
“Thoải mái…”
Cô khó có thể miêu tả loại cảm giác này, cảm thấy xấu hổ những phía dưới cũng ngứa đan xen với nhau. Còn có dươиɠ ѵậŧ lớn của người đàn ông xa lạ trước mắt, thấy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan và cảm giác.
Văn Thừa Nhạc dường như phát hiện tầm mắt của cô: “Đang nhìn cái gì?”
“Nhìn anh.”
Cô tỏ vẻ thẳng thắn trả lời: “Rất lớn.”