.
“Mẹ! Vì sao? Vì sao? Mẹ đang làm cái gì!” Nàng thấy rõ sự thật, nàng đã không còn là Tô Huyễn Nhi, không còn là nữ nhân Thạch Vô Kỵ yêu thương, là trời cao đùa giỡn nàng sao? Hay là mẹ lấy yêu thích trêu chọc làm điểm xuất phát? Không! Nàng không muốn trở về! Không muốn! Nàng khàn giọng nhìn về phía mẹ chất vấn.
.
Chu Lệ Dung bị dao động nhìn con gái! Nàng nhận ra ánh mắt kia! Đó là ánh mắt yêu đương, ánh mắt ai oán vì tình mà khổ sở! Bà nghẹn ngào trực tiếp kêu lên:
.
“Mặc kệ hơn hai tháng qua con đã trải qua cuộc sống như thế nào, nhưng tất cả cũng chỉ là một giấc mộng, quên nó đi! Huyễn Nhi, đây không phải là thời đại của con. Người cổ xưa, cuộc sống kia, thế giới kia, mẹ sợ con không quen! Còn mười vị trưởng lão của Linh Dị giới không thể cho phép mẹ phạm phải sai lầm lớn, liên tục muốn dẫn con ra khỏi lịch sử. Nhưng mẹ không chịu, về sau bọn họ thay mẹ tìm được một khối thân thể có từ trường hoàn toàn phù hợp với linh hồn của con, muốn cho con trọng sinh trở lại hiện đại. Trong quá trình, chúng ta có mời tới hồn phách của Tô Huyễn Nhi. Mới biết nàng ta quả thật rất bi thảm, rất thống khổ, không muốn trọng sinh. Ngay cả nàng ta cũng đã nói như vậy. Làm sao mẹ sẽ cho rằng ở bên kia con có một cuộc sống tốt? Liễu Liễu, tất cả làm lại từ đầu. Chúng ta cho Tô Huyễn Nhi ba năm tuổi thọ để bồi thường, nàng ta tồn tại ở niên đại của nàng ta.”
.
Trở lại hiện đại thì như thế nào? Người yêu của nàng không ở chỗ này! Nàng nắm chặt tay của mẹ.
.
“Để cho con trở về! Để cho con trở về! Con yêu hắn! Mẹ! Van cầu người, tiếp tục giúp con một lần, để cho con trở về thay nàng ấy sống tiếp, nếu nàng ấy không muốn trọng sinh, vậy để cho con thay nàng trọng sinh.”
.
Ngày tháng không có Vô Kỵ, cuộc sống trống rỗng đến đáng sợ! Thậm chí cũng đã quên cuộc sống cần phải trải qua như thế nào!
.
“Không có biện pháp! Liễu Liễu, các trưởng lão giúp mẹ là vì không muốn con can dự vào trong lịch sử, bọn họ sẽ không giúp con trở về. Mà mẹ, sớm đã không có năng lực này. Mới hơn hai tháng thôi! Liễu Liễu! Làm sao con có thể đi yêu người khác?” Chu Lệ Dung không rõ, bất quá nhìn con gái chưa từng có bi thương muốn chết, bà đã bắt đầu hối hận khi mang con gái trở lại.
.
“Hơn hai tháng thì như thế nào? Con lập gia đình, yêu chồng của con, mang thai con của hắn, tất cả đã phát sinh, con có thể như thế nào? Cho rằng không thể trở về nữa, yên tâm đi yêu hắn, yên tâm đi tiếp nhận, tính toán cả đời chỉ yêu một mình hắn. Mẹ! Lúc chuyện đến, có thể nói không yêu liền không yêu sao?” Ý Liễu khóc ròng.
.
Đúng vậy, chỉ có người trải qua tình cảm thật sự mới có thể nói ra những lời này, cũng chỉ có tình cảm mới có thể đem mừng rỡ khi trở về hóa thành chia lìa ruột gan đứt đoạn. Con gái của bà chưa bao giờ khóc, thế nhưng bây giờ lại khóc. Chu Lệ Dung đau lòng ôm chặt con gái, bất luận như thế nào, cuối cùng không thể lưu con bé cả đời. Con gái của bà đã tìm được tình yêu, xuyên qua thời không ngàn năm, làm sao có thể dừng lại ngàn dậm xa xôi? Vì con gái còn có cái gì mà không thể làm được? Cho dù cuối cùng bà chỉ có một thân một mình.
.
“Mẹ xin lỗi con, Liễu Liễu. Chúng ta lập tức đi Đại Lục, chỗ ấy có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhất định sẽ có phương pháp đưa con trở về. Tuy rằng luyến tiếc, nhưng làm cha mẹ cũng chỉ cầu cho con gái tìm được hạnh phúc. Chỉ cần con sống tốt, Liễu Liễu, cái gì mẹ cũng sẽ làm.” Chu Lệ Dung nâng khuôn mặt nhỏ của con gái lên, nhẹ lau nước mắt trên mặt nàng.
.
Dương Ý Liễu lại rơi nước mắt mới, cảm thấy mình bất hiếu.
.
“Con xin lỗi, mẹ, con hẳn nên cao hứng khi được trở về, hầu hạ dưới gối người thật tốt, người đã mất nhiều tâm huyết như vậy. Thậm chí mất đi năng lực đặc biệt, đều là vì con… Nhưng con lại ích kỷ như vậy! Con xin lỗi… Thật sự…”
.
Mẹ con ôm chặt lấy nhau, Chu Lệ Dung gượng cười.
.
“Đứa nhỏ ngốc, cho dù con sống ở chỗ này, vẫn không phải lập gia đình sao? Gả ra nước ngoài, gả đi xa, cũng không dễ gặp lại. Được rồi! Không nói những lời thương cảm nữa. Nói cho mẹ biết, là đàn ông thối suất chúng nào bắt cóc trái tim của con gái của mẹ hả!” Bà chống nạnh nhìn con gái.
.
Con gái nhỏ Dương Ý Liễu lộ ra dáng vẻ yêu kiều, dựa vào ở trong lòng mẹ, hai mắt sáng lên lập tức muốn nói đến người trong lòng cho mẹ nghe, vung tay lên, lại thấy một đôi hoa tai bên trong áo nàng rơi xuống.
.
Là Bát Quái Thạch!
.
“Đây là cái gì?” Chu Lệ Dung nhặt lên xem xét. Trực giác nói cho bà biết, đây không phải là đồ vật tầm thường, hơn nữa trong cục đá tản ra năng lượng vô cùng mập mờ! Bà thân là Nữ Vu ngoại hạng, đối với sự vật kỳ dị không biết toàn bộ cũng biết tám, chín phần. Thế nhưng đồ vật này, khẳng định là vô tích có thể tìm ra (không có dấu vết). Hôm qua từ Đại Lục trở về, bà không phát hiện trên người con gái có thứ này. Huống chi nửa tháng tới nay khối thân thể này toàn bộ do bà bảo quản, như vậy thứ này từ đâu mà đến?
.
“Bát Quái Thạch! Làm sao có thể? Làm sao nó có thể trở về cùng với hồn phách của con?” Ý Liễu kêu to, một chén hi vọng đốt đèn lên ở trong lòng nàng.
.
“Bát Quái Thạch gì? Con thấy rồi sao?”
.
Nàng mãnh liệt gật đầu, vội vàng nói :
.
“Đây là truyền gia chi bảo của Vô Kỵ —— chồng của con tặng cho con, thuộc di vật thượng cổ. Vô Kỵ nói nếu như giải thích được bí mật chất chứa bên trong nó liền có thể thông cổ kim, biết tương lai, hiểu thiên cơ, nhưng Thạch gia chỉ đem nó dùng để truyền thừa. Vật này sẽ làm cho tâm thần người khϊếp sợ, không thể nhìn lâu, hơn nữa ở thời điểm nhân duyên tế hội nào đó, sẽ sinh ra nghịch chuyển thời không. Vô Kỵ để con mang là vì nó có thể an thai… Nhưng… Tại sao nó lại trở về cùng con chứ?”
.
Lông mày Chu Lệ Dung nhíu chặt.
.
“Nói chung sử dụng thần vật, nhất định có liên quan đến thiên khí linh khí giao nhau, hoặc là ngôi sao, hoặc là triều tịch, hoặc là âm dương luân phiên và những thứ khác. Nếu như không biết phương pháp sử dụng, nó cũng giống như phế thạch, chỉ có thể phát huy một ít tác dụng, càng sợ là phản tác dụng. Có lẽ là nó dẫn con trở về. Bởi vì hội học thuật linh dị thế giới sẽ không có người tới giúp chúng ta. Nhưng sợ là sợ một khi nghĩ sai, ở trong nghịch chuyển thời không, đưa con đến hắc động vũ trụ, khiến con hồn tiêu phách tán… Hậu quả rất đáng sợ. Trừ phi chúng ta tìm được sách vở có liên quan, nếu không không thể thử loạn, hiểu không?” Bà thận trọng dặn dò.
.
Dương Ý Liễu nói :
.
“Nhưng Bát Quái Thạch thuộc cất chứa tư nhân, không có người dễ dàng phát hiện, như vậy phải đi nơi nào tìm tư liệu của nó?”
.
Ngược lại Chu Lệ Dung đã tính trước mọi việc.
.
“Phàm là di vật thượng cổ, hoặc là truyền thuyết, hoặc là chân thật, nhất định sẽ có người soạn viết, nhưng niên đại đã lâu, vừa ở Đại Lục khai quật, tư liệu cũng nhất định ở Đại Lục. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Đại Lục, sẽ tìm được thôi, cùng lắm thì đến từng gian sách báo tìm kiếm.”
.
Treo Bát Quái Thạch vào lại trước ngực con gái, ít nhất, trước mắt có một con đường dễ đi, lợi dụng lực lượng thiên nhiên trời đất mang con gái đi, các trưởng lão cũng không phản đối nữa.
.
Nhưng mà… Bát Quái Thạch thật sự có thể mang con gái bà trở về sao?
Nàng không phải là Huyễn Nhi! Nàng không phải là Huyễn Nhi mà hắn yêu thương!
Thạch Vô Kỵ hoảng hốt phát hiện ra điều này!
Sau khi trở lại Ngạo Long bảo, hắn vội vàng chạy tới Lan viện tìm kiều thê rời xa hai tháng nhưng giống như cả đời, chỉ muốn ôm nàng thật lâu, hôn nàng thật nhiều. Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy hắn lại sợ hãi khóc lóc, rúc vào góc giường run rẩy, bộ dạng sợ hãi như vậy giống như dê con chỉ đợi làm thịt. Dùng tiếng khóc như con muỗi cầu xin hắn đừng tới gần nàng!