Sau khi tan làm, Tô Tích Cầm trực tiếp đến trường học đón Túi Sữa Nhỏ, vừa đi vào cổng trường, bên tai đã truyền đến một tiếng hét rõ ràng:
“Tô Tô.”
Cô nhìn lên thì thấy Túi Sữa Nhỏ đang khoác cặp, vung vẩy bàn tay nhỏ mũm mĩm chạy về phía mình, cô bước đến gần cậu, đưa tay xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười rồi quay sang cô giáo nói: “Cô giáo, khoảng thời gian này thằng nhóc này không quậy phá gì chứ!”
“Mẹ Cẩm Thiên, dạo này nhóc Cẩm Thiên tiến bộ rất nhiều, quan hệ của cháu bé với bạn bè xung quanh cũng trở nên hòa hợp hơn rồi.”
Tô Tích Cầm nghe xong, cô kinh ngạc cúi đầu, trợn to hai mắt nhìn Túi Sữa Nhỏ, duỗi tay sờ đầu cậu bé: “Cẩm Thiên, tiếp tục phát huy nhé.”
Nhóc con có chút ngượng ngùng nhoẻn miệng cười, giơ tay nhỏ gãi gãi đầu, đi về phía các bạn học phía sau.
Tô Tích Cầm ngẩng đầu, nhìn về phía giáo viên nói: “Cô giáo, trong khoảng thời gian này cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
Sau đó, Tô Tích Cầm nhìn Mạc Cẩm Thiên, cậu bé đang nói chuyện cùng lũ trẻ, “Cẩm Thiên, tạm biệt cô giáo đi con.”
Cậu nhóc chạy đến ngay lập tức, ngước cái đầu nhỏ tóc dính thành một khối vào nhau vì mồ hôi, đôi mắt đen láy nở nụ cười, đưa đôi tay non nớt lên chào: “Tạm biệt cô giáo.”
“Tạm biệt.” Cô giáo cũng vẫy tay với cậu.
“Nguyên Minh, Trương Tân, ngày mai gặp.” Túi Sữa Nhỏ vẫy tay chào các bạn học.
“Mạc Cẩm Thiên, ngày mai gặp lại.” Vài người bạn cùng lớp vui vẻ vẫy tay chào cậu bé.
Đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra, Tô Tích Cầm không khỏi nhìn xuống cậu nhóc đang đi bên cạnh cô, chỉ thấy cậu nhóc đeo chiếc cặp xách hoạt hình trên lưng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhảy nhót vui vẻ.
Tô Tích Cầm vẫn có chút lo lắng về chuyện lần trước, nhưng nhìn tình hình bây giờ, lo lắng của cô có vẻ là không cần thiết nữa.
“Xin dừng bước.” Hai mẹ con vừa đến cổng trường, phía sau truyền đến một giọng nói cung kính, Tô Tích Cầm ngừng bước, Túi Sữa Nhỏ đang đi cùng hàng với cô cũng dừng bước.
Tô Tích Cầm tìm kiếm người theo giọng nói ấy, thấy đó là mẹ của bạn cùng lớp đã đánh nhau với con trai mình lần trước, trên mặt mẹ của bạn học đó nở nụ cười bước tới.
Người phụ nữ không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu nháy mắt với con trai anh, đứa nhỏ hơi mập đưa tay về phía Mạc Cẩm Thiên: “Cẩm Thiên, là tôi sai trước, xin hãy tha lỗi cho tôi, từ nay về sau tôi sẽ không nói cậu như vậy nữa đâu.”
Mạc Cẩm Thiên ngẩng đầu lên, hừ một cái, như thể cậu không muốn chấp nhận lời xin lỗi này.
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của con trai, Tô Tích Cầm không khỏi vừa bực mình vừa bật cười, duỗi tay sờ sờ đầu cậu nhóc: “Cẩm Thiên, bạn học của con đã nhận ra bản thân phạm sai lầm, nên hãy tha thứ cho bạn một lần nhé.”
Mạc Cẩm Thiên bĩu môi, liếc mắt nhìn Dương Đông Lăng đang đứng trước mặt, thấy Dương Đông Lăng nhìn mình chờ mong, trong lòng sinh ra chút đáng thương, rồi nghĩ đến lúc đó, bị cậu ta đánh cho sắc mặt xanh mét, trong lòng cũng từ từ dịu đi.
Vì vậy, sau khi nhìn thẳng vào Dương Đông Lăng, một lúc lâu sau cậu mới nói: “Vì sự chân thành của cậu, tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi này! Nhưng tôi hy vọng từ nay về sau điều tương tự như này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Nghe điệu bộ Túi Sữa Nhỏ như người lớn không chấp nhặt trẻ con vậy, Tô Tích Cầm buồn cười, mẹ của Dương Đông Lăng nghe xong cũng nở nụ cười, cung kính nói: “Đúng là một đứa nhỏ rộng lượng.”
Túi Sữa Nhỏ được kéo gần về phía cô, cũng không cho cô sắc mặt tốt, Tô Tích Cầm liền nói: “Vậy chúng ta về thôi!”
“Cô Bạch, xin dừng bước.” Mẹ của Dương Đông Lăng nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay Tô Tích Cầm, nhưng Tô Tích Cầm lúc này bị hai chữ “Cô Bạch” làm cho kinh ngạc.
“Cô gọi tôi là gì?”
“Cô Bạch!” Người phụ nữ ngạc nhiên.
Tô Tích Cầm cau mày nhìn người phụ nữ đang đứng trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì để đáp lại.
…
Vài giây sau, đứa trẻ ở một bên chơi trốn tìm, người phụ nữ tươi cười nhìn Tô Tích Cầm.
“Cô Bạch, lần trước thực xin lỗi, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin cô bỏ qua cho.”
Tô Tích Cầm nhìn người phụ nữ hơi mập kia, hôm nay cô rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của cô ta, nhưng bây giờ cô đã hiểu lý do.
Làm thế nào mà Bạch Diễn Sâm lại biết về tình hình ở trường của Cẩm Thiên?
Cô nhìn Túi Sữa Nhỏ đang vui đùa cùng cậu bạn kia, cô đoán chắc là do Túi Sữa Nhỏ đã nói với Bạch Diễn Sâm, nhưng Bạch Diễn Sâm đã nói với những người khác như thế nào, để bây giờ họ lại gọi cô là Bà Bạch.
“Ai bảo cô gọi tôi như vậy?” Tô Tích Cầm hỏi lại.
“Không có ai kêu tôi gọi như vậy, nhưng Tiểu Thiên là con của cậu Bạch, còn cô là mẹ, nên đương nhiên phải gọi là cô Bạch rồi.”
Quả nhiên là anh.
“Cô Bạch, thật có lỗi, khi về mong cô nhất định hãy nói với Bạch tổng một tiếng, bảo cậu ấy đừng rút lại đơn đặt hàng của chúng tôi.”
Sau đó Tô Tích Cầm nói: “Chuyện qua rồi đừng nhắn đến nữa, trẻ con cũng đã tha lỗi làm lành với nhau rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cô đại nhân đại lượng, không so đo với tôi, tôi đã an tâm rồi.”
Cô ta nở nụ cười nhìn hai mẹ con cô ra khỏi cổng trường, sau khi lên xe, Mạc Cẩm Thiên nhìn Tô Tích Cầm rung đùi đắc ý.
“Tô Tô, vừa rồi khi mẹ của Dương Đông Lăng gọi mẹ là cô Bạch, hẳn là Bạch Bạch đã nói gì đó với bọn họ rồi.”
Cậu nhóc vui vẻ nói.
Tô Tích Cầm khởi động xe, xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường, cô nhìn bóng dáng nhỏ nhắn qua gương chiếu hậu hỏi: “Con có nói với chú ấy về trường học không?”
Túi Sữa Nhỏ không muốn tiết lộ cuộc điện thoại bí mật với Bạch Diễn Sâm lần trước, vì vậy cậu bé cười ha ha hai tiếng rồi giải thích: “Lần trước, khi ăn cơm ở nhà Bạch Bạch, con đã vô ý nói với chú ấy.”
Tô Tích Cầm không hỏi thêm câu nào, Túi Sữa Nhỏ nói: “Tô Tô, Bạch Bạch thật sự rất quan tâm đến con.”
“Còn có bà nội Bạch cũng rất thích con, bà coi con như con của Bạch Bạch, tốt hơn vái chú bạn của mẹ kia gấp vạn lần, Tô Tô, con nghĩ mẹ gả cho Bạch Bạch là tốt nhất, nếu mẹ kết hôn với người khác, bọn họ sẽ cho rằng con là con trai của chồng trước, nên sẽ không thích con, thậm chí còn ngược đãi con.
Mạc Cẩm Thiên vẫn tiếp tục lẩm bẩm không ngừng, Tô Tích Cầm vừa lái xe vừa nói:
“Mạc Cẩm Thiên, con như này được tính là phản bội đấy, nhanh như vậy đã bị mua chuộc rồi?”
Túi Sữa Nhỏ bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm nói: “Dù sao thì con vẫn thích Bạch Bạch hơn, con không thích người đàn ông đó.”
“Mẹ và Diệp Tề là bạn học cùng lớp, không phải là quan hệ như con nghĩ đâu.” Tô Tích Cầm có chút bất đắc dĩ, tay cầm vô lăng vô lực.
“Con thì không, nhưng người khác thì có! Nếu sau này mẹ bị chú ấy làm cho cảm động rồi muốn kết hôn với chú ấy, thì con biết phải làm sao bây giờ? Hiện tại chú ấy không thích con, nếu lấy được mẹ rồi, chú ấy nhất định sẽ ngược đãi con. Tóm lại, Tô Tô, mẹ không được phép tiếp xúc thân mật với những người đàn ông khác.” Bộ dạng Túi Sữa Nhỏ bây giờ giống hệt như chủ nhà trọ đang ra lệnh.
Tô Tích Cầm: “...”
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Tích Cầm ngồi trong phòng làm việc, vừa mở máy tính, Trương Tịnh đã vội vội vàng vàng chạy tới, đứng trước mặt cô.
“Chị Tô, chị xem tin tức lớn này.”
Trong khi nói chuyện, Trương Tịnh đã lấy một tờ báo rồi trải nó ra trước mặt cô, Tô Tích Cầm cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy trang nhất của nhật báo, in mấy bức ảnh chụp trên đó.
Những người trong bức ảnh là những người cô khá quen thuộc, Bạch Diễn Sâm, và một phụ nữ, An Uyển.
Nghệ sĩ cello nổi tiếng An Uyển và sếp tổng của Trác Thịnh Bạch Diễn Sâm là cặp đôi trời định.