Trở Thành Đối Tượng Hài Hòa Của Đại Minh Tinh

Chương 11 :Cắm vào miệng rồi tiết trong miệng cô

Ở trong nháy mắt kia, Đoạn Tắc Uyên là thật sự muốn làm chết Bạch Nhiễm Nhiễm.

Nhưng nghĩ đến tiểu huyệt bên dưới của ô bị minh đẩo lộng vô cùng thê thảm, Đoạn Tắc Uyên lại vẫn là nhịn xuống.

Anh cắn chặt răng, kéo chăn lên đắp Bạch Nhiễm Nhiễm, nói: “Mau ngủ đi.”

“Thật sự không làm sao?”

“Không làm.”

Nghe được lời khẳng định, đôi mắt mong chờ của Bạch Nhiễm Nhiễm buông xuống, biểu tình uể oải không ít.

Mà Đoạn Tắc Uyên cũng không có ý định trấn an dự tính cô, xoay người rời đi.

“Vậy em về trước đây.” Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn Đoạn Tắc Uyên rời đi, liền xốc chăn lên chuẩn bị đứng dậy, còn nói với anh: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đoạn Tắc Uyên nhăn chặt mày nhìn qua.

“Khụ……” Sau khi xuống giường Bạch Nhiễm Nhiễm hắng giọng một cái, có chút không muốn cùng anh từ biệt: “Hôm nay vẫn là cảm ơn anh, tuy rằng……”

Bạch Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm tuy rằng thời gian có chút ngắn, nhưng cô vẫn là nếm được tư vị cao trao rồi, cũng sướиɠ rồi, chỉ là còn chưa đủ mà thôi, bất quá lời này vẫn là không nên nói đi? Cuối cùng biểu tình của Đoạn Tắc Uyên không hẳn là tốt.

Bạch Nhiễm Nhiễm liền đổi chủ đề, mi mắt cong cong nói: “Dù sao em cũng rất thoải mái, anh rất giỏi.”

Cho dù không có lần sau, nhưng chỉ cần khen anh, bọn họ hẳn là vẫn có cơ hội hẹn lần khác đi?

Đoạn Tắc Uyên nhăn mày càng sâu.

Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn không hiểu vẻ mặt của anh lắm, hơi gật đầu ý bảo đi qua liền mang theo một chút nghi hoặc đi đến bên cạnh mặc lại qυầи ɭóŧ, vừa rồi Đoạn Tắc Uyên bôi thuốc cho cô có đem qυầи ɭóŧ cởi ra, bôi xong cũng không giúp cô mặc lại, hiện tại bên dưới váy ngủ vẫn ở trạng thái trống không.

Nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm mới vừa mới chạm vào chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng kia, còn chưa kịp đưa chân mặc vào, đã bị bàn tay to của Đoạn Tắc Uyên duỗi ra, cướp qυầи ɭóŧ trên tay cô ném trên mặt đất, còn nắm chặt cổ tay cô.

“Tôi cho cô đi sao?” Ngữ khí người đàn ông không tốt lắm.

Bạch Nhiễm Nhiễm bị anh đưa tới trước mặt, tay nhỏ bám vào cơ ngực rắn chắc của anh, hoảng sợ mà chớp chớp mắt.

“Nhưng chúng ta không phải làm xong rồi sao?” Bạch Nhiễm Nhiễm cắn môi dưới, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ anh còn có thói quen giữ lại đối tượng làʍ t̠ìиɦ?”

Đoạn Tắc Uyên là thật sự tức giận.

Anh ấn eo Bạch Nhiễm Nhiễm, bức bách cô nhìn về phía mình, đôi mắt đen như mực như chứa một cơn gió lốc trong đó, nửa ngày qua đi mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: “ Cô nghĩ tôi chỉ coi cô là người làʍ t̠ìиɦ cùng sao Bạch Nhiễm Nhiễm?”

Bạch Nhiễm Nhiễm còn mê muội mà nhìn khuôn mặt người đàn ông.

Phản ứng đầu tiên là thần tượng của cô thật đẹp trai a, bộ dáng tức giận mà vẫn có thể anh tuấn tiêu sái như vậy, sau đó mới phản ứng là anh dường như đang tức giận, cô phải trả lời như thế nào bây giờ?

Nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm lại thật sự không biết Đoạn Tắc Uyên tức giận vì cái gì.

Anh ở trên máy bay kéo cô đến toilet, không nói hai lời liền kɧıêυ ҡɧí©ɧ sờ huyệt cô, chẳng lẽ không phải là muốn làm tinh với cô sao?

Hay là……

Một ý niệm bỗng nhiên nảy ra trong lòng cô Bạch Nhiễm Nhiễm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đầu cô trống rỗng.

Không thể nào?

Sao có thể?

“Ngô……”

Còn không đợi Bạch Nhiễm Nhiễm hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, Đoạn Tắc Uyên liền đem cô kéo đến trên giường, lại thả ra cự vật dữ tợn kia đến trước khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.

“Thần tượng, anh, anh…… Ngô……”

Anh cắm vào rồi.

Không khỏi áp bức, động tác mạnh mẽ, chưa cho Bạch Nhiễm Nhiễm có bất luận cơ hội phản ứng, căn côn ŧᏂịŧ kia liền nhét vào trong miệng cô.

Người đàn ông không hề ôn nhu, thậm chí có điểm hung hãn, không đến một lúc liền đem cổ họng Bạch Nhiễm Nhiễm phát đau, mặt rơi đầy lệ.

Nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm trong lòng vẫn vô cùng hưng phấn.

Cô bỏ qua những suy nghĩ phức tạp đó, không nghĩ đến những thứ rối loạn, chỉ nhảy nhót theo bản năng.

Cô vô cùng chờ mong a.

Đoạn Tắc Uyên cắm vào miệng, có phải hay không muốn cùng cô tiến hành một lần làʍ t̠ìиɦ mới.

Nghĩ đến cảm giảm cao trao vừa rồi, Bạch Nhiễm Nhiễm liền vươn tay nhỏ loát động phần côn ŧᏂịŧ lộ ra bên ngoai, đồng thời còn ra sức dùng đầu lưỡi liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, chẳng sợ bởi vì khoang miệng bị côn ŧᏂịŧ lớn đè ép đến lợi hại, làm động tác cũng có phần gian nan.

“Ngô…… Ngô……”

Đoạn Tắc Uyên thật sự quá lớn, thô muốn mệnh, chiều dài còn kinh người, thời điểm cắm miệng cô còn lộ ra một đoạn rất dài bên ngoai, phỏng chừng phải đâm sâu vào trong yết hầu mới có thể hoan toàn tiến vào.

Bạch Nhiễm Nhiễm nghi như vậy, qυყ đầυ liền nhắm vào cổ họng cô, Đoạn Tắc Uyên nắm lấy đầu cô, thở gấp: “Đừng cắn, thả lỏng!”

“Ô……”

Cảm giác muốn nôn khan căn bản không thể tránh, Bạch Nhiễm Nhiễm hưng phấn lại khó chịu, rất nhiều lần cơ hồ hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, nước mắt cũng chảy đầy mặt, có ý muốn giãy giụa, nhưng Đoạn Tắc Uyên căn bản không buông tay, thao lộng ngày càng dùng sức…

Liên tiếp không ngừng đánh sâu vào, cổ họng Bạch Nhiễm Nhiễm rốt cuộc vẫn là bị thao mở, qυყ đầυ Đoạn Tắc Uyên hoàn toàn đi vào địa phương quen thuộc, cơ hồ muốn bắn tinh.

Nhưng lúc này đây anh cố nhịn xuống.

Anh đem dươиɠ ѵậŧ rút ra lại cắm vào, làm rất nhiều lần, lại thao lộng hồi lâu, thế cho nên Bạch Nhiễm Nhiễm chịu không nổi mà đẩy anh ra khóc lóc xin tha, đặc biệt ủy khuất hỏi: “Sao anh còn chưa bắn ?”

Đoạn Tắc Uyên nhướng mày, hơi thở mang theo tinh dục, lại lạnh lùng nói: “Không phải cô chê tối bắn nhanh sao?”

Người đàn ông bóp chặt cằm Bạch Nhiễm Nhiễm, đem dươиɠ ѵậŧ lại lần nữa cắm vào miệng Bạch Nhiễm Nhiễm, khóe môi gợi lên nụ cười tàn nhẫn: “Lần này không cần nóng nảy, chúng ta từ từ tới.”

————

Nhiễm Nhiễm: Anh anh anh