Trở Thành Đối Tượng Hài Hòa Của Đại Minh Tinh

Chương 12 :Dùng thuốc bôi lên Ꮯôn Ŧhịt cắm vào huyệt

Bạch Nhiễm Nhiễm bị cắm vô cùng thảm.

Ngày đó Đoạn Tắc Uyên ở miệng cắm rất lâu, cắm đến lúc cô chịu không nổi, liền rút ra loát trên mặt cô, đến cuối cùng cũng không thao vào tiểu huyệt.

Vì cái gì mà không cho mình?

Tiểu bức phía dưới rất muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn làm a.

Bạch Nhiễm Nhiễm trong lòng chính là nghĩ như vậy, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, cô cũng vẫn là đối với Đoạn Tắc Uyên mà xin tha, nhưng ngay cả như vậy, Đoạn Tắc Uyên cũng không bỏ qua cho cô..

Vì thế Bạch Nhiễm Nhiễm liền tức giận.

Thời gian không sai biệt lắm, 1 giờ sau, Đoạn Tắc Uyên mới muốn bắn, anh bắt Bạch Nhiễm Nhiễm há mồm, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào trong miệng cô, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm trực tiếp liền cự tuyệt.

Cô mới không cần.

Đoạn Tắc Uyên đều không đút vào tiểu huyệt cô, dựa vào cái gì mà bắt cô nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh?

Bạch Nhiễm Nhiễm giận dỗi mím chặt môi, hai má phồng lên hung hăng mà nhìn người trước mặt, Đoạn Tắc Uyên bị bộ dáng hờn dỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh mắt tối lại, liền bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên gương mặt nhỏ xinh đẹp kia.

“Ô……”

Bị bắn vào mặt.

Nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy, bắn vào phía dưới tiểu bức nhất định sẽ rất thoải mái, nhưng Đoạn Tắc Uyên chính là không thao phía dưới của cô.

Rốt cuộc vì cái gì?

Là tiểu bức cô thao không thích sao?

Bạch Nhiễm Nhiễm ngồi quỳ ở trên giường, cũng không lau tϊиɧ ɖϊ©h͙, liền nhắm mắt khóc thành tiếng.

Đó không phải tiếng khóc cuồng loạn, mà là giống như một con vật nhỏ nức nở, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp cùng dấu hôn trên cơ thể cô, thật sự quyến rũ đến lợi hại.

“Đừng khóc, Nhiễm Nhiễm, tôi……”

Đoạn Tắc Uyên luống cuống tay chân mà lấy khăn giấy lau mặt Bạch Nhiễm Nhiễm, theo bản năng muốn dỗ cô, nhưng nói đến một nửa lại ngừng.

Năm đó thời điểm anh cùng Bạch Nhiễm Nhiễm yêu đương, Bạch Nhiễm Nhiễm tính tình khó chịu lại kiêu ngạo, Đoạn Tắc Uyên luôn là không chê phiền mà dỗ cô, một lần lại một lần.

Sau đó Bạch Nhiễm Nhiễm lại cùng anh nói chia tay, anh cũng chỉ nghĩ Bạch Nhiễm Nhiễm đang dỗi, liền đến dỗ , nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm lại đem anh đẩy ra.

Cô nhìn anh nói: “Tôi nói chính là tôi mệt rồi, Đoạn Tắc Uyên anh có hiểu hay không?”

Đoạn Tắc Uyên không rõ, anh hỏi vì sao, anh nói, Nhiễm Nhiễm, có phải anh có chỗ nào không tốt hay không, em cứ nói ra, anh đều sẽ sửa.

Bạch Nhiễm Nhiễm lại khóc lóc nói: “Anh rất tốt, thực sự rất tốt, nhưng tôi chính là chịu không nổi việc anh đối xứ quá tốt với tôi không được sao? Trước kia là tôi vô tri, nhìn anh lớn lên đẹp trai liền cùng anh nói chuyện yêu đương, nhưng hiện tại tôi phát hiện ra tôi căn bản là không thích loại người như anh, cái tôi muốn là người có thể kiểm soát tôi chứ không phải là đối với tôi ngoan ngoan mà phục tùng, mà anh tốt bụng lại cố chấp, không hiểu rõ tâm tư lãng mạn của con gái, tôi đã sớm chịu đủ rồi! Đoạn Tắc Uyên, anh có biết yêu đương với anh rất nhàm chán hay không!”

Đoạn Tắc Uyên không biết.

Anh 18 tuổi không chút do dự mà yêu Bạch Nhiễm Nhiễm 17 tuổi, từ đó liền hãm vào, từ đây không thể quay đầu lại.

Khi đó Bạch Nhiễm Nhiễm luôn là quấn lấy nói thích anh, anh cho rằng Bạch Nhiễm Nhiễm sẽ luôn thích anh, thẳng đến thiên trường địa cửu.

Năm đó Đoạn Tắc Uyên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Bạch Nhiễm Nhiễm đột nhiên nói không cần anh.

Bởi vì lý do vô lý như vậy.

Anh còn muốn giữ lại cô, ý đồ làm cô quay đầu lại, Bạch Nhiễm Nhiễm lại nói thẳng với anh: “Hơn nữa tôi muốn đính hôn.”

Lúc ấy Bạch Nhiễm Nhiễm lau nước mắt, nói từng câu từng chữ với anh: “Vị hôn phu của tôi vừa lãng mạn lại bá đạo, rất thú vị, khác hoàn toàn so với anh, hơn nữa chúng tôi là môn đăng hộ đối, đặc biệt xứng đôi …… Kỳ thật anh thử nghĩ xem? Tôi không có khả năng cùng tên nghèo như anh đi đến cuối cùng, lúc trước nói thích anh, đều là tôi cố tình gạt anh.”

Cô nói: “Đoạn Tắc Uyên, anh quên tôi đi, về sau chúng ta đừng bao giờ liên hệ nữa.”

Chỉ là Đoạn Tắc Uyên vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, anh không quên Bạch Nhiễm Nhiễm, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm lại bởi vì một vụ tai nạn xe mà triệt để quên đi anh.

Thật sự buồn cười.

Đoạn Tắc Uyên cười nhạt một tiếng.

“Anh khi dễ tôi đến khóc thế mờ giờ anh vẫn còn cười?” Hiện tại, Bạch Nhiễm Nhiễm trưởng thanh nói lời này, giọng nói nhẹ nhang mềm mại, dường như là bộ dạng năm đó.

Đoạn Tắc Uyên bóp cằm cô, ngón cái từ phía trên đè lên, trong mắt đen phảng phất đang quay cuồng, trông rất khó đoán.

Anh nghĩ, có lẽ chính mình không nên đau lòng vì cô.

Bạch Nhiễm Nhiễm không chờ đến câu trả lời, lại bị người đàn ông ấn lên giường, Đoạn Tắc Uyên bỗng nhiên phát cuồng, đem hai tay cô kéo lêи đỉиɦ đầu, lấy cà vạt trôi chặt lại, lại cúi đầu xuống cắn môi cô.

“Ngô……”

Bạch Nhiễm Nhiễm mờ mịt bị động thừa nhận, cho đến khi trong miệng xuất hiện mùi máu tươi, Đoạn Tắc Uyên mới buông cô ra.

Anh hỏi cô: “Liền thích như vậy có phải hay không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm bị câu hỏi của anh làm cho sững sờ.

Cái này là thế nào? Đoạn Tắc Uyên như thế nào có điểm kỳ quái, anh rốt cuộc làm sao vậy?

Thật là làm người khác rối óc.

Nhưng rất nhanh Bạch Nhiễm Nhiễm cũng không thời gian suy nghĩ, bởi vì Đoạn Tắc Uyên đã tách hai chân cô ra, còn sờ đến dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai chân cô.

“Tao hóa,” Đoạn Tắc Uyên đem ngón tay thọc đi vào, xoay hai vòng, âm u nói: “Liếʍ dươиɠ ѵậŧ đàn ông cũng có thể chảy nhiều nước như vậy?”

Nếu đây là giọng điệu tán tỉnh, Bạch Nhiễm Nhiễm chỉ biết cảm thấy thẹn thùng cùng mặt đỏ, nhưng hiện tại ngữ khí của Đoạn Tắc Uyên làm cô cảm thấy anh thực sự như đang mắng cô, cô ủy khuất, còn có chút khổ sở, liền khóc nức nở: “Ô ô ô, em chính là như vậy sẽ nước chảy, em chính là dâʍ đãиɠ như vậy, em chính là tao hóa, nhưng anh cắm tao hóa sướиɠ như vậy, có thể thấy được anh cũng không phải cái người tốt lanh gì, ô ô ô ô……”

Đoạn Tắc Uyên: “……”

Cho dù tất cả những cảm xúc tiêu cực cùng phức tạp đan xen vào nhau, Đoạn Tắc Uyên cũng không thể không thừa nhận, Bạch Nhiễm Nhiễm trước mắt xác thực rất đáng yêu.

Anh lấy thuốc vừa rồi bôi cho Bạch Nhiễm Nhiễm bôi lên dươиɠ ѵậŧ chinh mình, sau đó tách chân Bạch Nhiễm Nhiễm ra, nhắm ngay cái miệng nhỏ mà tiến công thần tốc.

“Ân ~”

Cảm giác bị lấp đầy vẫn là thực thoải mái, Bạch Nhiễm Nhiễm muốn kêu, lại cắn môi không cho chính mình phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Đoạn Tắc Uyên lập tức liền mềm lòng.

Anh rốt cuộc vẫn là không nhịn được ở giữa hai lông mày Bạch Nhiễm Nhiễm hôn một cái, nhẹ giọng dỗ danh cô: “Tôi chỉ thích thao tiểu tao hóa này, có sướиɠ hay không?”

————

Tác giả: Quá khứ là có chút cẩu huyết hhh, nhưng là hiện tại cùng tương lai sẽ không ngược, phai sau đều là đường, đây vẫn là một quyển truyện ngọt ngào.