- “Ngươi không lo lắng là vì đống thảo dược này?”
Từ Như Ý đúng tình hợp lý chất vấn.
Hi Nặc tiến lên phía trước, ánh mắt lộ ra hung ác nhìn chằm chằm nàng.
Hắn hung tợn nói:
- “Ta sẽ không áy náy! Càng sẽ không lo lắng cho ngươi! Ta chỉ là tùy tiện đi ra ngoài một chuyến, vận khí tốt gặp được liền hái trở về mà thôi!”
Nói xong, hắn vô cùng tức giận phất tay áo rời đi.
Hắn vừa đi, Từ Như Ý liền nhịn không được nở nụ cười.
Nam nhân khẩu thị tâm phi! Tuy rằng tính cách không làm người yêu thích, cổ quái nhưng thế nào có thể càng nhìn càng thấy đáng yêu như vậy đâu?
Ha ha... Aida, miệng vết thương đau quá...
[Ký chủ, đừng giày vò chính mình, mau dùng dược liệu hắn đem tới cho cô đi.]
{Nhớ kỹ, này đều không phải là ta cố ý đi tìm, chỉ là đi ngang qua vận khí tốt liền hái trở về. }
Từ Như Ý học giọng điệu của Hi Nặc ra dáng nói.
Nói xong nàng lại không nhịn được nở nụ cười.
Dù sao thân thể nàng cũng không chịu được, đem thảo dược cầm đi rửa sạch sẽ, sau đó đưa vào miệng nhai nát đắp lên miệng vết thương.
Lập tức có một cỗ lạnh lẽo hơi thở chèn lên làm cơn đau đớn giảm đi không ít.
Dư lại một phần, nàng liền thu vào không gian. Chờ thêm vài ngày thảo dược trưởng thành liền có thể đưa cho lôi bá tước để cho quỷ hút máu trị thương.
Nhóm người sói lưu lại vết thương trên cơ thể quỷ hút máu không giống vết thương bình thường, không dễ dàng khỏi được.
Đến khi Hi Nặc nhìn thấy lôi bá tước chia thảo dược giúp tộc quỷ hút máu trị thương hắn có chút kinh ngạc.
- “Là ai đi hái?”
Hi Nặc hỏi.
- “Không phải là ngươi sao?”
Lôi bá tước càng kinh ngạc hỏi.
Hi Nặc:
- “...”
- “Đây là Như Ý đưa cho ta, nói là ngươi hái vì mọi người trị thương.”
Lôi bá tước nhìn Hi Nặc.
- “Hi Nặc, vất vả ngươi. Còn có, về sau không cần lại một mình tới đó. Hiện giờ quan hệ của chúng ta và người soi đang hết sức khẩn trương, không thể không đề phòng.”
- “Đã biết.”
Hi Nặc gật đầu.
Hi Nặc xoay người, bước chân đang đi về phía trước lại quay đầu về hướng khác.
Đi đến phòng Từ Như Ý, nhìn thấy nàng đang ghé gần cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Nàng tựa hồ đặc biệt thích như vậy? Bên ngoài có cái gì đẹp?
Hi Nặc nhớ rõ, lần trước hắn tới, nàng cũng đang làm động tác như vậy... Không đúng. Hắn sao lại nhớ rõ ràng như vậy? Hắn khi nào liền chú ý tới Như Ý?
Nực cười, nàng thích làm gì, liên quan gì tới hắn?
Từ Như Ý nghe được tiếng bước chân phía sau, nàng quay đầu lại.
Nàng cũng không đứng dậy, vẫn cứ ngồi ghé vào cửa sổ. Trên người nàng mặc sa y rộng thùng thình, động tác như vậy làm cảnh xuân trước ngực nàng như ẩn như hiện.
Hi Nặc tức giận:
- “Ngươi chừng nào thì có thể thu hồi những tâm tư dơ bẩn kia?”
- “Ta có tâm tư dơ bẩn gì?”
Như Ý hỏi lại.
Hi Nặc thực tức giận, bước nhanh tiến lên, ép nàng sát vào cửa sổ. Hắn cúi đầu nhìn về phía cổ áo rộng mở của Như Ý.
Dưới xương quai xanh tinh xảo là bộ ngực no đủ, trắng tuyết như ngọc, mê người cực kỳ.
Hi Nặc giận mắng:
- “Mặc thành như vậy, lại muốn làm cái gì?”
Từ Như Ý chớp hai mắt vô tội, nhìn Hi Nặc: là hắn tự xông tới mà?
Nàng ở trong phòng của mình, chẳng lẽ còn muốn phải ăn mặc chỉnh chu quy củ? Hơn nữa không có quy củ là hắn đi?
- “Làm gì? Ngươi không phải rất rõ ràng sao?”
Từ Như Ý nhìn Hi Nặc, nghiêng nghiêng sườn mặt nói.
Động tác này khiến nàng nhìn trông thập phần đáng yêu, làm Hi Nặc đang kề sát nàng không nhịn được phập phồng yết hầu.
Thanh âm Hi Nặc có chút khàn khàn:
- “Rõ ràng cái gì?”
- “Rõ ràng mục đích của ta a!”
Từ Như ý nói.
- “Ta nghĩ tất cả mọi người dều biết ta muốn cùng ngươi ở bên nhau.”
- “Nằm mơ.”
Hi Nặc nói.
- “Đúng vậy. Liền nằm mơ cũng muốn.”
Nàng đáp.
Hi Nặc cảm thấy Từ Như Ý quá vô sỉ. Nữ nhân này, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy?
- “Mặt ngươi đỏ.”
Từ Như Ý kinh ngạc.
- “Sao có thể? Ngươi nhìn lầm rồi!”
Hi Nặc lập tức phủ định.
Ngay sau đó hắn cảm thấy hắn bị nàng chơi.
Phải biết rằng, quỷ hút máu là sinh vật máu lạnh, sẽ không giống nhân loại thời điểm máu nóng lên sẽ đỏ mặt.
Chẳng qua, loại tim đập rộn này lại giống nhau. Hi Nặc cảm giác được rõ ràng, trái tim hắn đang nhảy lên kịch liệt.
Chính là hắn không muốn thừa nhận do bị nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà sinh ra cảm giác như vậy.
- “Đáng chết! Ngươi có phải cho rằng ta thật sự không dám làm gì ngươi?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
- “Ta thật sợ hãi a.”
Từ Như Ý cười vô hại nhìn hắn.
Hi Nặc cắn răng thật chặt, hận không thể lộ ra răng nanh sắc nhọn một tay xé Từ Như Ý thành từng mảnh.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Chưa từng có ai giống Từ Như Ý dám như vậy kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
- “Xuẩn nữ nhân! Ngươi sẽ phải trả giá đại giới vì ngày hôm nay!”
Hi Nặc phi thường tức giận.
Hắn túm lấy mái tóc dài của Từ Như Ý, cảm xúc lạnh lẽo bóng mượt quấn quanh lòng bàn tay. Tóc quăn nhè nhẹ cảm xúc mượt mà phi thường mềm mại.
Vốn dĩ muốn giáo huấn Từ Như Ý một phen nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nàng quật cường mà nhìn hắn dù bị hắn làm đau.
Hắn thế nhưng...Mềm lòng?
[Hệ thống nhắc nhở:]
{Nam chủ hảo cảm: +10.}
{Trước mắt hảo cảm với ký chủ là 30, hảo cảm với nữ chủ 30. Tiếp tục cố lên, rốt cuộc đạt được 30 độ hảo cảm.}
Từ Như Ý tranh thủ khi Hi Nặc không phòng bị, ôm lấy eo hắn. Nhìn đôi mắt hắn mang theo một tia mê hoặc nói:
- “Hi Nặc, ta thực chờ mong, ngươi sẽ làm chuyện gì không tốt với ta.”
- “...”
Hi Nặc động động môi.
Một cảm giác chưa từng có dâng lên từ bụng dưới. Cảm giác dị dạng này khiến hắn cảm thấy thực mới lạ, đồng thời cũng nhất thời cảm thấy sảng khoái.
Bất quá cảm giác như vậy đến mau đi cũng mau khiến hắn chưa kịp tinh tế cảm thụ đã biến mất.
Có một loại khát vọng dục cầu bất mãn (*) làm hắn muốn đem Từ Như Ý hủy diệt.
*dục cầu bất mãn: muốn mà không được thỏa mãn điều gì đó, nghĩa đen là nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn.
Dục cầu bất mãn?
Không, không, không có khả năng. Hắn cũng không phải loại quỷ hút máu dễ dàng bị du͙© vọиɠ khống chế.
Nữ nhân này thoạt nhìn không có thay đổi gì nhưng lại có thay đổi gì đó không giống trước làm hắn cảm thấy thật kỳ quái.
Hi Nặc lắc lắc đầu, làm chính mình bảo trì bình tĩnh.
- “Ngươi rốt cuộc là ai?”
- “Hi Nặc, nghe nói nam nhân hỏi nữ nhân câu này thời điểm đại biểu cho hắn bắt đầu đối nàng có hứng thú. Cho nên ngươi đây là bắt đầu có hứng thú với ta sao?”
Từ Như Ý chớp chớp mắt.
Miệng lưỡi như vậy, cùng hình tượng ngày thường của Từ Như Ý hoàn toàn đồng nhất.
Hi Nặc cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên hắn cho rằng Từ Như Ý đã thay đổi nhưng sự thật chứng minh nàng vẫn là cái nữ nhân khiến người chán ghét kia.
Tự cho là đúng! Tự đại làm bậy! Ngu xuẩn, nữ nhân hạ lưu!
Hi Nặc chuẩn bị rời đi, lại phát hiện tay Như Ý vẫn đang ôm chặt eo hắn.
Mà khoảng cách giữa hai người cự nhiên gần sát như vậy.
Đáng giận! Hắn thế nhưng phạm sai lầm như vậy!
Hi Nặc nhìn chằm chằm Như Ý âm trầm nói:
- “Buông tay!”
- “Không buông.”
Từ Như Ý dẩu môi.
Nàng một bộ dáng “xem ta không vừa mắt vậy liền tới cắn ta nha” làm Hi Nặc hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.