Cuối tuần vội vàng qua đi, chỉ chớp mắt, đã đến thứ hai.
Trình Kim Kim ở tiết học đầu tiên liền đi tìm chủ nhiệm lớp muốn xin sửa camera, vội vàng báo lên xong, liền chạy đi tìm người sửa. Cô chạy một đường hi vọng người sửa có thể sửa xong trước tiết thể dục. Rốt cuộc có camera theo dõi liền càng có thể làm rõ hơn nhân chứng.
Phòng phụ trách camera cách khu lớp học một đoạn tương đối xa, Trình Kim Kim vội vàng chạy tới đó.
Nhưng là mùa hè gần 40 độ, trời nóng như lửa đốt, sóng nhiệt thổi quét mà đến, như muốn đem cô nướng chín. Đến khi cô chạy đến phòng phụ trách camera, nơi đó lại khóa cửa.
Trình Kim Kim nhịn không được chửi tục trong lòng, cô phẫn nộ đem đơn xin sửa camera vào hòm thư phòng phụ trách, hoàn toàn từ bỏ ý niệm sửa tốt camera trước tiết thể dục.
Chờ Trình Kim Kim chạy về lớp, liền đã mất mười phút. Trùng hợp lại là tiết học hóa, lần trước ở tiết hóa hôm thứ sáu cô ngủ lại phát ngốc, giáo viên đã tỏ ra khó chịu, lần này thứ hai lại đến muộn, giáo viên cảm thấy uy nghiêm của mình bị mạo phạm nghiêm trọng.
- “Nếu như không thích học như vậy, hôm nay liền đứng ở ngoài cửa đi, không cần học.”
Giáo viên hóa học nghiêm giọng nói.
Trình Kim Kim mặt không đổi sắc đứng ở cửa, đối với thái độ lo lắng hoặc vui sướиɠ khi người gặp họa của bạn cùng lớp coi như không thấy.
Cô hiện tại không quan tâm lắm, dù sao cũng là thế giới nhiệm vụ, nhiệm vụ hoàn thành liền có thể rời đi, bị mắng cũng không sao, cô cũng không thiếu mất miếng thịt nào.
Việc quan trọng là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Giáo viên hóa học còn ở trong lớp lên tiếng châm chọc, bà cực độ căm ghét những người không nghiêm túc học tập, những người trang điểm hoa hòe lòe loẹt xinh đẹp lại càng là chán ghét, vừa lúc Trình Kim Kim đều chiếm hai điểm này.
Nhưng Trình Kim Kim đều là nghe tai này lọt tai kia, tâm tình không hề bị ảnh hưởng. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy bực bội là thời tiết quá nóng.
Cô vừa mới chạy vội về, chạy vội đi, đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Mồ hôi làm lưng áo cô ướt nhẹp, tóc mái cũng ướt từng sợi dính vào với nhau, trông có vẻ phá lệ chật vật. Lại đứng như vậy, cô liền có khả năng bị cảm nắng.
- “Tiểu tám, tôi nóng quá a.”
Trình Kim Kim hữu khí vô lực cùng hệ thống nói chuyện, cô đột nhiên thấy nói chuyện phiếm là công năng hữu dụng.
- “Ký chủ, lại kiên trì một chút, một lát nữa hẳn là giáo viên sẽ cho cô vào lớp.”
Hệ thống máy móc nói mang theo lực thuyết phục.
Không biết là hệ thống có ma lực hay nguyên nhân gì, qua mười lăm phút, khi các bạn học làm luyện tập, giáo viên hóa học liền mềm lòng.
Bà nhìn chằm chằm nữ sinh mặt đỏ bừng, trong lòng bốc lên áy náy, bà không khỏi mềm âm thanh:
- “Lần sau còn dám như vậy không?”
- “Không dám, không dám ạ.”
Trình Kim Kim vội đáp không ngừng, ngữ khí nhận sai phá lệ thành khẩn:
- “Cô ơi, em sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Trình Kim Kim bị nóng làm cho không có sức lực, thanh âm mềm như bông, sự tức giận trong lòng giáo viên hóa học cũng tan theo.
- “Được rồi, vào lớp đi, em nhớ kĩ em là lớp trưởng càng phải làm gương cho các bạn, lần sau không được như vậy nữa.”
Trình Kim Kim như trút được gáng nặng vào lớp, khí lạnh đánh tan khô nóng trên người cô, tâm tình phiền muộn nóng nảy liền bình tĩnh lại.
- “Kim Kim, mau lau mồ hôi.”
Khuê mật ngồi sau đúng lúc đưa cô khăn giấy.
- “Lớp trưởng, cậu không sao chứ.”
Bạn ngồi cùng bàn cô vui sướиɠ khi người người gặp họa, âm dương quái khí châm chọc.
- “Như thế nào làm để bị phạt đâu?”
- “Câm miệng đi, Dư Chiêu.”
Khuê mật ngồi đằng sau là bạn thân của nguyên chủ, ngày thường luôn giữ gìn nguyên chủ.
- “Xùy.”
Dư Chiêu trợn trắng mắt liếc hai người một cái, không nói gì thêm, xoay người sang chỗ khác cúi đầu làm bài luyện tập.
Dư Chiêu chính là người vu tội oan uổng cho Cố Bạch, thứ sáu tuần trước bởi vì nguyên nhân đặc thù xin nghỉ, tiết đầu cũng không có tới, nên Trình Kim Kim là lần đầu thấy hắn.
Ở trong trí nhớ nguyên chủ, Dư Chiêu lòng dạ hẹp hòi, nhưng gia cảnh lại tốt, thành tích không tồi, vẫn luôn đứng thứ hai trong lớp, cho nên được nhiều nam sinh nịnh hót, làm tùy tùng cho hắn. Hắn nguyên bản cũng cạnh tranh chức lớp trưởng, nhưng cuối cùng chủ nhiệm lớp lại chọn Trình Kim Kim.
Từ đó Dư Chiêu liền vô ý hoặc cố ý chèn ép Trình Kim Kim.
Trình Kim Kim không muốn cùng Dư Chiêu so đo, loại người này nói nhiều chỉ cảm thấy lãng phí miệng lưỡi. Trình Kim Kim hiện tại còn phải nghỉ ngơi một chút.
Thực mau kết thúc buổi sáng, Trình Kim Kim cùng mấy nữ sinh đi ăn sơm trưa, liền muốn mua Coca ở căng tin uống.
Cô lấy Coca ra từ tủ đông lạnh, lại ôm theo một đống đồ ăn vặt của nhóm bạn, thất tha thất thểu đi thanh toán.
Giữa trưa căng tin ít người, các bạn học phần lớn đều làm bài tập hoặc về ký túc xá nghỉ ngơi, Trình Kim Kim xếp hàng thứ hai, cô ngoài ý muốn phát hiện người phía trước là Cố Bạch.
Cố Bạch mua thẻ bài, Trình Kim Kim cẩn thận ngó ngó, phát hiện đều là thẻ F. Cái thẻ này cô từng dùng qua, không chỉ không mượt mà nắm còn đau tay, ưu điểm duy nhất là tiện nghi.
Cố Bạch duỗi tay vào túi lấy tiền nhưng lại chậm chạp không có lấy ra.
Lão bản nhìn hắn nửa ngày cũng không móc ra tiền, không kiên nhẫn nói:
- “Cậu trước đứng sang bên cạnh, làm người đằng sau trả tiền trước đi.”
Cố Bạch có chút quẫn bách cúi đầu, vành tai vì xấu hổ mà hồng hồng. Hắn vừa tính trả lại thì nghe được người sau lưng nói:
- “Chú ơi, cậu ấy mua đồ hết bao nhiêu tiền, cùng tính vào của cháu đi.”
Cố Bạch xoay người lại nhìn nhận ra người đằng sau mình là Trình Kim Kim, đây cũng không phải lần đầu tiên cô có ý giúp đỡ hắn.
Cố Bạch định cự tuyệt, người bán hàng lại giành trước nói:
- “Tất cả chỗ thẻ kia là mười một đồng, đồ ăn cháu cầm là ba mươi đồng, tổng cộng 41 đồng, liền tính 40 đi.”
Trình Kim Kim nhanh chóng trả hai tờ hai mươi đồng:
- “Đây ạ.”
- “Được rồi, cảm ơn, lần sau lại ghé nhé.”
Chủ căng tin nhanh chóng thu tiền.
Hai người động tác thực nhanh, Cố Bạch căn bản không có cơ hội cự tuyệt.
Trình Kim Kim thanh toán xong, cười tủm tỉm nhìn Cố Bạch nói:
- “Muốn về lớp sao, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Cố Bạch rất muốn cự tuyệt, nhưng hắn xác thực muốn về lớp, hơn nữa Trình Kim Kim vừa giúp hắn, hắn cũng không nên làm cô mất mặt.
Cố Bạch đành phải cúi đầu trầm giọng trả lời:
- “Ừm, về lớp tôi liền trả lại tiền cho cậu.”
Rồi Cố Bạch dừng một chút, muộn thanh muộn khí nói:
- “Cảm ơn.”
Trình Kim Kim rộng rãi cười cười:
- “Không có gì, đều là bạn học, giúp đỡ nhau là bình thường mà.”
Hai người sóng vai đi cùng một đoạn đường, Trình Kim Kim đột nhiên nhớ đến buổi chiều có một tiết cô không mang theo sách giáo khoa, vội vàng tạm biệt Cố Bạch, một người chạy về ký túc xá.
Buổi chiều tiết thể dục lặng yên tới, vừa xong một tiết học các bạn học liền hận không thể ngay lập tức ra sân thể dục, các nam sinh bắt đầu chơi bóng rổ, các nữ sinh ngồi thành nhóm thảo luận muốn tham gia hoạt động nào.
- “Kim Kim, chờ chút nữa chúng ta đi chơi bóng bàn đi, nghe nói giáo viên môn đó dễ tính nhất.”
Bạn thân ngồi sau Trình Kim Kim kề sát tai cô nhỏ giọng nói:
- “Chờ thầy đi rồi, chúng ta liền có thể trộm đi căng tin, hắc hắc hắc.”
- “A, Hân Hân thực xin lỗi a, tớ khả năng không đi được, tớ đau bụng, cậu có thể xin nghỉ hộ tớ không?”
Trình Kim Kim ôm bụng, giả bộ đau bụng đến khó chịu.
Chu Hân xem bộ dáng cô, có điểm luống cuống:
- “Rất khó chịu sao, muốn tớ mang cậu đi phòng y tế không, tớ vừa thấy Cố Bạch hình như cũng đi phòng y tế.”
Được Trình Kim Kim đảm bảo không cần nhiều lần, Chu Hân rốt cuộc không giục cô đi phòng y tế nữa, trước khi rời đi cứ ba bước lại quay đầu dặn dò:
- “Vậy cậu an tĩnh ngồi nghỉ đi, thật sự chịu không được nhớ nhắn tin cho tớ.”