Santa cúi đầu hôn lên môi Lưu Vũ. Đây là điều ngọt ngào Santa luôn mong muốn, anh đã từng huyễn tưởng qua biết bao nhiêu lần đem Lưu Vũ chế trụ ở trong lòng mình, không để ý Lưu Vũ giãy dụa mà lấp kín môi cậu. Có lẽ đây chính là thói hư tật xấu của mỗi một nam nhân, đối mặt với người cùng một độ cao với mình, liền muốn chế ngự người đó, khi dễ người đó.
Santa luôn hi vọng xa vời rằng hai bên đều tình nguyện, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, càng không có nghĩ tới Lưu Vũ còn nhiệt tình hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Lưu Vũ bám vào lưng Santa, chú tâm hôn anh, cậu tích cực đáp lại, dùng hàm răng tinh tế của cậu nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi xâm chiếm khoang miệng mình. Santa cũng không tránh, mặc cho cậu cắn đủ kiểu. Khi cậu thỏa mãn, liền sẽ đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình đến, cùng với Santa cấu kết làm bậy, phát ra âm thanh da^ʍ mỹ khắp phòng.
Động tác trừu động của Santa vừa nhẹ lại vừa nông. Mặc dù anh biết Lưu vũ cũng không cảm thấy đau, nhưng mà Santa vẫn ngậm ngùi cho rằng dù sao cũng là lần đầu cậu tiếp nhận, Santa không muốn để Lưu Vũ cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, hôn nhẹ, vuốt ve, ôn nhu ở trong cơ thể cậu ra vào, lần theo trí nhớ trong đầu tìm kiếm điểm mẫn cảm trước đó ngón tay tìm thấy. Santa không vội, không gấp chút nào, anh cảm thấy chuyện này giống như là Lưu vũ ban ân đối với anh.
Lưu Vũ khẽ mở to hai mắt, nhìn nam nhân trước thân, anh cúi đầu cố gắng dùng hung khí mở đất chiếm lấy thân thể của cậu, nghĩ đến như vậy, Lưu Vũ lại có chút sợ. Cậu kéo tay Santa, Santa giống như mới lấy lại tinh thần, lập tức nắm lại tay cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau đặt ở phía trên đỉnh đầu, khăn voan đỏ bị làm cho lộn xộn, liền giống như Lưu Vũ, bên trong bị làm đến mức ý loạn tình mê, hai mắt lúng liếng, hai chân ôm lấy eo Santa, theo động tác của anh mà run rẩy. Cậu vô thức ngẩng mặt lên đòi hôn, Santa liền hung hăng ngậm lấy môi cậu cắи ʍút̼ đến mức cậu không thể thở nổi mới chịu bỏ qua.
Cuối cùng, Santa cũng tìm được địa phương trước đó ngón tay tìm thấy, anh nhẹ nhàng đυ.ng tới, Lưu Vũ liền lớn tiếng rêи ɾỉ,âm thanh lưu luyến lại du dương, cậu giống như là một chiếc đàn tốt, có thể kéo ra tiếng nhạc ưu nhã dễ nghe.
Không giống với ngón tay thon dài, qυყ đầυ thô to lại cứng ngắc, ở điểm nhỏ nhô lên hung hăng mà chà sát, một tấc cũng không rời, lúc tiến vào liền chèn ép một thứ, lúc rút ra lại nhẹ nhàng cọ sát, Lưu Vũ bị mấy lần như vậy, cậu giống như chịu không nổi mà đẩy eo Santa ra, nhưng tiếng rêи ɾỉ lại càng lộ ra vẻ sung sướиɠ.
Santa biết cậu đang hưởng thụ.
Phân thân đã phát tiết qua một lần lại cương lên, ở trên chiếc bụng bằng phẳng của cậu rất có tinh thần. Santa cảm thấy đáng yêu, liền dơ tay tuốt hai cái, sau đó lại rời lực chú ý từ nó sang chiếc bụng nhỏ bị đỉnh đến mức phồng lên của Lưu vũ. Santa chế trụ eo Lưu Vũ, dùng lực đỉnh đến chỗ sâu nhất, quả nhiên chỗ kia phồng càng rõ ràng hơn. Santa kéo tay Lưu Vũ để cậu tự cảm nhận, ấn tay cậu vào vị trí anh ra sức đỉnh, Lưu Vũ bị lực đạo đánh vào lòng bàn tay dọa đến ngây người, vật kia giống như có thể đâm xuyên qua cậu, Lưu Vũ có chút hoảng: "Đừng, đừng..."
Santa thu lại chút lực, dỗ dành bảo bối của anh: "Không sợ, không sợ, anh sẽ không làm em bị thương."
Lưu Vũ chu miệng nhỏ oán trách, ủy khuất nói: "Bị làm hư mất."
Santa không thể phân biệt được Lưu Vũ là thật sự đang sợ hãi, hay là đang cố gắng câu dẫn anh. Nếu là sợ hãi, vật kia của anh cũng thật là không phải đồ gì có lợi, nếu là câu dẫn, quả thật có bảy phần giống, không không, tám phần, ngay cả chân ôm lấy eo anh cũng không lỏng một phân.
"Sẽ không hư, bảo bối, anh đều không có dùng lực."
Santa xác thực không dùng lực, anh vẫn còn ở giai đoạn vuốt ve an ủi, anh không vội mà phóng túng. Đối với trải nghiệm lần đầu này, Santa rất trân trọng Lưu Vũ, anh một mực khắc chế nội tâm, tin tưởng bọn họ còn nhiều thời gian, anh cũng không muốn kết thúc quá nhanh, bởi vì cơ thể Lưu Vũ thật quá mức hoàn mỹ lại thoải mái dễ chịu, thậm chí có thể thiêu đốt mỗi một dây thần kinh của anh, khiến Santa vô hạn trầm mê trong đó.
Ôn nhu trừu sáp, mỗi lần chiếu cố đến điểm mẫn cảm sâu nhất, Lưu Vũ hoàn toàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vách trong non mềm ở mỗi lần ma sát lại tiết ra chất lỏng trơn trượt, ra vào càng thêm thông thuận. Nhưng mà địa phương không người kia lại chặt chẽ mềm mại đáng yêu, Lưu Vũ còn thiên phú dị bẩm giống như đặc biệt hút lấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức huyệt Thái Dương của Santa thình thịch đau nhức, anh tiến đến bên tai Lưu Vũ, mê hoặc lấy Tiểu bảo bối của anh: "Bảo Bảo, gọi 'ca ca' được không?"
Lưu Vũ còn đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ Santa mang lại, mơ mơ màng màng nghe được tiếng Santa, chậm một hồi lâu mới nghe hiểu ý anh, lập tức mặt mũi đỏ bừng, giả bộ tức giận cự tuyệt: "Không được!"
Santa cũng không từ bỏ, rút tính khí của bản thân ra, lại dùng lực đi vào, kéo dài biên độ lớn, quả nhiên Lưu Vũ càng thêm kích động rêи ɾỉ. Santa lại cắn lỗ tai của cậu dỗ dành: "Gọi 'ca ca' có được không, xin em đó, bảo bối."
"Không, không được..." Lưu Vũ thở hổn hển cũng không dừng nổi tiếng rêи ɾỉ, vẫn còn cố chấp đối nghịch với người yêu, không muốn nghe lời anh.
Dù không biết tại sao, người yêu vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời của mình đột nhiên phản nghịch, nhưng Santa cũng không có bất mãn, ngược lại càng khơi dậy ham muốn của anh. Santa không còn tận lực kiềm chế, theo du͙© vọиɠ bản năng mà càng thêm lực lớn trừu sáp, trên người anh đã thấm một thân mồ hôi mỏng, có giọt mồ hôi treo ở cằm, gợi cảm đòi mạng. Lưu Vũ đưa tay giúp anh lau, nhìn khuôn mặt tuấn tú phủ đầy ham muốn của anh, lại thỉnh thoảng cắn môi dưới, nhưng vẫn không ngăn được tiếng thở dốc, hai cánh tay rắn chắc chống ở hai bên hông cậu... Lưu Vũ cảm giác trong lòng mình cây đuốc kia đã cháy hừng hực, sắp ngất đi mất.
"Gọi 'ca ca', anh muốn nghe em gọi anh 'ca ca'," Santa vẫn như cũ dụ dỗ Lưu Vũ, "Bảo bối, xin em."
Lưu Vũ cuối cùng cũng không chống cự nổi với Santa, huống chi anh nói "xin em", Lưu Vũ đỏ mặt nhắm mắt khe khẽ gọi: "Ca ca."
"Gọi lớn một chút."
"Ca ca."
"Gọi onii-chan."
Lưu Vũ xấu hổ không có chỗ trốn, cậu đánh vào bả vai anh, lưng anh, nhưng vẫn là xấu hổ lại gọi anh: "Onii-chan..." Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, mềm mại, giống như tiểu hài tử gọi "Onii-chan". Thật giống như ôm tiểu đệ đệ vào trong lòng dỗ dành, Santa thỏa mãn khẽ hôn Lưu Vũ, càng ra sức luân động eo, còn xấu xa hỏi cậu: "Thoải mái không?"
Lưu Vũ quay đầu không để ý tới anh.
Santa liền đυ.ng tới điểm mẫn cảm kia, tiếp tục hỏi cậu: "Nơi này có phục không?"
Lưu Vũ vẫn không nói lời nào, nhưng mà tiếng rêи ɾỉ cao hơn một bậc của cậu đã thay cậu trả lời toàn bộ.
Santa rất hài lòng: "Anh cũng rất thoải mái, ca ca rất vui." Hai chân Lưu Vũ đã mỏi nhừ, Santa lại giống như vĩnh viễn không cảm thấy mệt mỏi, anh đỡ lấy chân Lưu Vũ bị trượt xuống, cường thế giữ ở phía trên khuỷu tay của anh để cậu duy trì tư thế mở rộng, mỹ cảnh dưới thân nhìn không sót thứ gì, bao quát cả miệng nhỏ kia không ngừng phun ra nuốt vào phân thân của mình, thị giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Santa choáng váng, du͙© vọиɠ sâu trong nội tâm xông vọt lên, anh nhìn chằm chằm Lưu Vũ một chút, nói: "Lão bà, em thật giỏi."
Lưu Vũ không thể chịu nổi với cách xưng hô kỳ quái của Santa đêm nay, nhưng cũng không làm gì được anh, còn chưa kể ánh mắt trần trụi nhìn chòng chọc nơi hai người kết hợp, Lưu Vũ lúng túng đưa tay cản, Santa cũng không ngăn cản cậu, chỉ là càng dùng sức đỉnh. Tay Lưu Vũ mò đến côn th*t cứng rắn kia, nhưng căn bản không ngăn được nó cường thế phá vỡ thân thể của mình, chỉ lưu lại một bàn tay ươn ướt, Lưu Vũ xấu hổ giận dữ đến mức không biết nên lau vào đâu, liền bôi loạn lên người Santa.
Santa cũng không để ý điều này, anh si ngốc nhìn hạ thân, còn xấu xa nhắc nhở Lưu Vũ: "Em ra thật nhiều, ga giường đều bị bẩn rồi."
"Không phải, a, mới không phải..."
"Thích không?"
"Ừm a..." Lưu Vũ chỉ lo rêи ɾỉ, căn bản không trả lời Santa.
"Thích anh không?" Santa lại hỏi một lần nữa.
Lưu Vũ hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, nhưng vẫn là nói: "Thích.". TruyenHD
"Kia..." Santa cúi lưng, nhắm ngay điểm mẫn cảm hung hăng đυ.ng ba lần, rồi lại đột nhiên không động, lúc này mới hỏi, "Thích cái này sao?"
Lưu Vũ vừa tức vừa xấu hổ thế nhưng mà cũng thực sự sảng đến tê cả da đầu, toàn thân khẽ run, hai chân càng vô lực đặt ở khuỷu tay của Santa. Cậu thở gấp vì thiếu dưỡng khí, cổ họng cũng đã kêu cả nửa ngày, giờ trở nên có chút khàn khàn, ủy khuất xin tha thứ: "Thích, thích ca ca nhất."
Santa rốt cuộc thỏa mãn, bắt đầu lại luân động, nội bích Lưu Vũ nhiệt độ ngày càng cao, cũng càng lúc càng co rút kịch liệt, mà da^ʍ thuỷ đều đầy đến chảy cả ra ngoài, ướt dính một mảnh lớn ga giường. Santa đột nhiên có một ý nghĩ...
Lưu Vũ không biết Santa có chủ ý xấu xa gì, cậu chỉ cảm thấy bản thân sắp đến cao trào, cậu không nhịn được muốn đưa tay an ủi Tiểu Vũ nhi. Đáng tiếc cậu chậm một bước, Santa cũng đã cảm nhận được cơ thể cậu khác thường, vượt tay trước nắm lấy phân thân của cậu. Lưu Vũ sửng sốt một hồi, sau đành bất lực thỉnh cầu: "Buông tay, buông tay, Santa.... A... Khó chịu..."
"Đợi một chút, bảo bối, sẽ để em thoải mái nhất." Santa cũng không nói nhiều, anh hạ eo xuống, càng thuận lợi tiến sâu vào cơ thể người yêu, hành lang nóng bỏng co rút một trận. Santa ra sức trừu sáp, chèn ép lên mỗi thứ cản trở anh tiến vào nội bích, trên phân thân lồi những gân xanh, qυყ đầυ bành trướng, ma sát điểm mẫn cảm yếu ớt của Lưu Vũ. Santa hoàn toàn đắm chìm khai thác bên trong vườn hoa bí mật, lại hung ác tấn công bức tường thành phòng ngự của Lưu Vũ, cậu sảng đến giống như muốn bay lên giữa không trung. Thế nhưng nơi phát tiết lại bị người phía trước gắt gao nắm lấy, Lưu Vũ bị ép đến bật khóc, hai tay bất lực nắm lấy cánh tay Santa, muốn cầu anh thả tay.
"Buông ra, buông ra... Santa, Santa..." Lưu vũ gọi tên người yêu, đáng tiếc Santa cũng không để ý tới cậu.
"Sẽ để cho em thoải mái mà." Tính khí Santa lại to ra mấy phần, anh cũng sắp đến cực hạn, chỉ là anh muốn xem Lưu vũ đến cao trào, mới nhiều lần chịu đựng không bắn ra. Tính khí thô to tới cực điểm chen lấn trong hành lang nhỏ hẹp, càng nhiều da^ʍ thuỷ bị đẩy ra, mỗi một lần trừu sáp đều trở nên càng thêm dính.
Lưu Vũ cảm giác bản thân sắp bị du͙© vọиɠ đốt cháy, cậu nhỏ giọng cầu xin: "Ca ca, Santa ca ca, xin anh, xin anh."
Santa rất là hưởng thụ, anh vui lòng thỏa mãn người yêu của mình, chỉ là muốn dùng cách thức của chính anh. Tính khí cứng rắn nhắm ngay điểm mẫn cảm hung hăng va chạm, vách trong cũng càng hút chặt, thậm chí quấn đến mức phát đau. Thế nhưng loại đau đớn này lại càng làm cho người ta phát cuồng. Santa càng nhanh chóng trừu sáp, nội bích non mềm rốt cuộc không chịu được chà đạp như này, Lưu Vũ chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, cơ thể hướng lên trước, hoa huy*t kịch liệt co rút, từ nơi sâu tràn ra lượng lớn d*m thủy, Lưu Vũ tới cao trào.
Rõ ràng phía trước còn bị Santa nắm lấy, thân thể lại bởi vì kɧoáı ©ảʍ phái sau mà tới cao trào.
"A a ——Santa ——"
Lưu Vũ cao giọng gọi tên Santa, Santa rốt cục cũng buông lỏng phân thân vô cùng đáng thương ra, Tiểu Vũ nhi không kịp chờ đợi phun ra một cỗ chất lỏng màu trắng. Lưu Vũ lúc cao trào toàn thân liền run rẩy, đã sớm không nhận thức rõ hôm nay là ngày nào.
Santa không dám động, thậm chí không dám từ nội bích lui ra, bảo bối của anh đã không chịu nổi bất luận kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì nữa, Santa chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy cậu giống như trấn an, ở trán cậu hôn xuống một nụ hôn dịu dàng.
Một hồi lâu Lưu Vũ mới hơi trấn tĩnh lại, cảm nhận tiểu huyệt đáng thương rốt cuộc không chứa gì nữa, Santa chậm rãi lui ra ngoài dọn dẹp qua loa một chút, lúc này mới ôm chặt Lưu Vũ lần nữa. Lưu Vũ vùi ở cổ Santa, cậu cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi gặp người đời, tức giận lên án anh: "Santa, anh quá xấu xa rồi, em ghét anh. "
Thế nhưng lời này rõ ràng so với câu "em yêu anh" còn khiến người ta tâm động hơn, Santa một mình cười ngây ngô hồi lâu, mới xoa xoa tóc cậu nói: "Em chờ một chút, anh đi lấy nước giúp em tẩy rửa một chút. "
Cơ mà Lưu Vũ không đợi được, lúc Santa đi ra cậu đã đã ngủ mất, có lẽ thật sự đã quá mệt rồi, người thích sạch như vậy hiện giờ lại ngủ trên một mớ hỗn độn, Santa nhẹ nhàng gọi cậu mấy lần cũng không có động tĩnh, dứt khoát nhẹ nhàng bế người lên. Một người bạn trai lý tưởng, chẳng những chỗ cứng phải cứng, kỹ thuật giỏi, mà còn phải biết giải quyết tốt hậu quả sau đó. ----------------------------------------------------
Bộ này mỗi chương đều rất là dài, ít thì cũng phải hơn 2k từ, trans mòn mỏi mới thấy hết chương. Hai chương H cộng lại tới hơn 5k từ lận. Chẳng bù cho bộ kia ngắn hề hề(ಥ _ ಥ)