[Hảo Đa Vũ] Ở Thế Giới Không Có Em

Chương 21: H+

Cửa đã khóa, đèn cũng được điều chỉnh sao cho có thể thấy rõ nhưng lại mang theo một chút cảm giác mơ hồ. Lưu Vũ đặc biệt bật đèn xông tinh dầu mùi hoa cỏ, còn khẽ bật cả nhạc. Cậu là người đầy lễ nghi, dụng tâm vì lần đầu của hai người mà chuẩn bị. Santa sờ sờ chóp mũi cay cay của mình, nhìn bảo bối của anh với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, Lưu Vũ mới trở lại bên cạnh Santa. Tay cậu cầm cái gì đó giấu ở sau lưng, điều này khiến Santa có chút bồn chồn: "Nếu em còn lấy thêm ra thứ gì thay thế, anh khóc cho em xem!"

Lưu Vũ cười híp mắt với anh, nói: "Santa, ở Trung Quốc, đời người có bốn niềm vui lớn nhất, mưa đến sau hạn hán kéo dài, ở nơi đất khách quê người gặp bạn cũ, đêm tân hôn, và khi ghi danh bảng vàng. Hai cái đầu đối với xã hội này đã không còn là việc gì khó, ghi danh bảng vàng em cũng coi như từng có, chỉ còn đêm tân hôn... Hôm nay liền muốn cùng anh hoàn thành."

Santa nghe hiểu được ý của Lưu Vũ, anh có chút xấu hổ, Lưu Vũ đã luôn vì hai người mà chuẩn bị, còn bản thân anh chỉ biết trốn tránh.

" Thứ này vốn dĩ cũng không cần dùng, nhưng cuối cùng vẫn là muốn anh kéo nó xuống." Lưu Vũ cụp mắt, dơ đồ trong tay ra, là một tấm vải lụa đỏ mỏng, tinh xảo. Lưu Vũ chậm rãi cầm hai góc lên, phủ lên đầu mình, liền trông giống khăn voan đỏ khi thành thân thời cổ đại.

" Santa, không phải anh muốn thay đổi quan hệ giữa chúng ta, mà là chúng ta, chúng ta cùng nhau tiến về phía trước, anh không đơn độc." Lưu Vũ nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Vén chiếc khoăn đỏ này, chúng ta coi như là mừng kết lương duyên."

Lưu Vũ muốn cùng Santa mặc hôn phục Trung Quốc, muốn cùng Santa bái thiên địa, bái cao đường, cùng trao lời hẹn ước cả đời. Thế nhưng những điều này tạm thời không làm được, vậy liền để anh vén khăn voan trước.

Santa qua lớp khăn đỏ mỏng nhìn gương mặt thanh tú của người yêu, trên khuôn mặt trắng nõn của cậu lộ ra màu hồng phấn mê người, giờ phút này nhắm mắt chịu đựng sự thẹn thùng chờ anh. Santa cách lớp khăn mỏng khẽ hôn cậu, thân mật lại thành kính mà hôn, ưng thuận lời hứa hẹn cả một đời.

Sau khi hôn lên môi, gương mặt cùng trán cậu, Santa mới nhẹ nhàng vén tấm khăn đỏ lên, hóa ra màu đỏ thắm trên mặt cậu cũng không phải là do vải đỏ hắt lên, Santa từ trong thâm tâm khen ngợi: "Em đẹp quá, thật sự rất đẹp."

Santa không nỡ kéo toàn bộ khăn voan xuống, chỉ cẩn thận gấp một bên trên đầu, vừa vặn có thể lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lưu Vũ. Lưu Vũ đưa tay sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, lại khẽ liếc nhìn Santa một cái, đáng tiếc Santa còn đang phân tâm, nóng lòng muốn lăn giường.

Lưu Vũ mặc cho Santa đem mình lột sạch, thế nhưng anh vẫn không kéo chiếc khăn trên đầu xuống. Lưu Vũ không khỏi ngượng ngùng, muốn tự mình kéo xuống, lại bị Santa ngăn lại. Anh ở bên tai cậu, mê muội nói: "Đừng lấy xuống, đẹp lắm, anh thích."

" Không được nói lung tung!" Lưu Vũ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, giờ phút này lại chỉ cảm thấy thẹn thùng.

Santa dùng nụ hôn ngăn lại chiếc miệng nhỏ nghĩ một đằng nói một nẻo của cậu, triền miên trêu đùa bên trong khoang miệng Lưu Vũ, còn không quên nói với cậu: "Giúp anh cởϊ qυầи áo."

Lưu Vũ nghe lời, một bên giơ tay cởi bỏ những cúc áo kia, một bên lại sờ bả vai rắn chắc kéo áo xuống. Lúc cởϊ qυầи, cảnh tượng Santa trong phòng tắm đột nhiên hiện lên trong đầu Lưu Vũ, cậu lập tức càng thẹn, hai tay cũng vì đó mà dừng lại.

Santa thấy cậu hồi lâu cũng không nhúc nhích, liền trực tiếp kéo tay cậu chạm vào thứ đó.

.....

Lưu Vũ cũng không quá hiểu, chỉ có thể di chuyển lung tung phía dưới, nhưng mà hai người tâm ý tương thông, lại thêm nhiệt tình tuổi trẻ, ôm một chút đã nổi lửa, càng huống chi là lăn giường.

Thời điểm Santa mở lọ bôi trơn, một cỗ hương sữa xông thẳng vào mũi. Nếu không phải tiếng Trung không tốt, anh hận không thể kiểm tra một chút có phải Lưu Vũ mua nhầm đồ rồi không.

Lưu Vũ đỏ mặt nói: " Đều là hương cỏ, hương hoa đào gì đó, cũng chỉ có cái hương này bình thường một chút..."

" Không thể mua loại không có hương sao? "

" Anh rất hiểu mà." Lưu Vũ thình lình lưu lại một câu.

À....

Santa thấy Lưu Vũ bĩu môi, vội vàng hôn chóp mũi cậu lấy lòng, rút dưới gối ra thứ đồ tốt kia, nói: "Chúng ta sử dụng xem sao!"

Lưu Vũ giương mắt nhìn hành động của Santa, nhưng cũng không có cự tuyệt.

Santa tràn đầy phấn khích đổ một chút chất bôi trơn lên trên vật kia, lại để cho Lưu Vũ mở hai chân ra đặt nó ở miệng nhỏ. Lưu Vũ dùng mu bàn tay che nửa khuôn mặt không nhìn tới, cảm nhận vật nhỏ lành lạnh đặt ở cửa huyệt.

Lưu Vũ tận lực thả lỏng bản thân, hy vọng lần đầu của hai người sẽ thuận lời, mặc dù tư thế này khiến cậu thật sự không tự nhiên, nhưng mà cậu vẫn cố gắng phối hợp.

Santa quỳ gối trên giường, tay cầm lấy thứ đồ chơi kia, chỉ cần hơi dùng lực liền có thể nhét vào trong cơ thể của Lưu Vũ. Nhưng mà nhìn miệng nhỏ cố gắng muốn đem đồ vật nuốt vào, Santa không hiểu sao có chút tức giận, hờn dỗi ném thứ đồ chơi ra xa, trực tiếp đem hai ngón tay đưa vào.

"A..." Lưu Vũ khẽ kêu một tiếng, cố gắng thích ứng dị vật xâm nhập, lại phát giác ra có gì đó không đúng, không khỏi lộ ra một chút không hiểu.

Santa ghen tuông càng lớn: "Làm sao? Là ngón tay anh, em giống như rất thất vọng nhỉ!"

Lưu Vũ xấu hổ, giận dữ đánh vào tay anh: "Rõ ràng là anh nói phải dùng nó!"

"Lần sau thì dùng!" Santa không thèm nói đạo lý, "Lần đầu của bảo bối, chỉ có thể là anh."

Santa miệng không nói đạo lý, tay cũng không chút lưu tình. Hai ngón tay thon dài nhờ chất bôi trơn mà ở trong cơ thể Lưu Vũ mạnh mẽ đâm vào, tựa hồ đang tìm gì đó, Lưu Vũ cũng không đoái hoài tới. Santa đã liếʍ lên tiểu hồng châu trước ngực của cậu, ngứa ngáy làm cho người ta bắt đầu điên cuồng, Lưu Vũ vỗ đầu Santa, nhưng mà không biết là muốn đem anh đẩy ra, hay là muốn anh càng dùng sức.

Lưu Vũ vẫn luôn cho rằng ngực nam nhân không có cảm giác gì, nào biết được Santa vừa mυ'ŧ vừa liếʍ còn không nói đạo lý cắn nhẹ, cậu liền cứng đến nỗi thấy đau, phân thân ở dưới bụng liền đứng thẳng. Santa tựa hồ cũng nhìn thấy, cười khẽ một tiếng, đưa tay lên trêu đùa tiểu hồng châu còn lại. Hai hạt đậu hồng đáng thương đều bị dày vò đến sưng tấy, cậu không chịu được mà khẽ kêu.

Thanh âm kia quả thật có chút khó lọt tai, giống như mật ngọt đến phát dính. Lưu Vũ liều mạng muốn chịu đựng, nhưng căn bản chịu đựng không được, hai tay cũng không biết đặt ở đâu, chỉ vô thức nắm lấy tóc của Santa, tùy ý để tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng.

Từ khi Lưu Vũ sa vào trong đó, Santa đã thêm vào ngón tay thứ ba. Anh rốt cuộc là vẫn không chịu buông tha ngực của Lưu Vũ, cúi đầu cẩn thận khuếch trương miệng nhỏ, cửa huyệt đã mềm, có thể ra vào thuận lợi, Santa không ngừng đổi góc độ khuếch trương, hương sữa nồng nặc khắp phòng, Lưu Vũ choáng váng nghĩ: Cái mùi này thật sự không được, vứt đi...

Cuối cùng, Santa cũng tìm được điểm nhỏ có chút nhô ra kia, ở một vách thành tinh tế trơn trượt trong chỗ sâu, trong nháy mắt đầu ngón tay chạm tới Lưu Vũ lập tức rêи ɾỉ. Santa ấn nhẹ bụng, nhìn Lưu Vũ thoải mái đến mức run lên, lại đưa tay chạm đến hai tiểu hồng châu. Người yêu ở trong lòng dáng vẻ hấp dẫn lại mê người, Santa chỉ cảm thấy thứ đồ phía dưới của mình cứng đến phát đau. Anh gấp đến mức không thể chờ mà mặc " áo mưa" vào, lại đổ chút chất bôi trơn lên, vội vàng đến nỗi đổ ra đầy giường.

Ngón tay chậm rãi được rút ra, tiểu huyệt liền mời gọi ở lại. Santa vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng, cười xấu xa nói: "Đừng nóng vội, thỏa mãn em."

Lưu Vũ vành mắt đỏ bừng nhìn Santa, nhục trụ to lớn chống đỡ ở cửa huyệt, không biết là nhiệt độ cơ thể ai cao hơn, dường như muốn đốt cháy cả đối phương. Qυყ đầυ chậm rãi gạt mở cửa huyệt, cảm giác tràn đầy cuốn trôi lý trí của Lưu Vũ, cảm giác cùng người yêu kết hợp khiến cho người ta hưng phấn, có một cảm giác lạ lẫm lại mang theo kɧoáı ©ảʍ kỳ quái từ dưới thân truyền đến, Lưu Vũ có chút bối rối, cậu có chút giãy dụa.

Santa lại không để ý những điều này, anh chế trụ eo nhỏ của Lưu Vũ, một tấc một tấc đem mình chen vào, vách trong nhiệt tình mời gọi viếng thăm, nhục thể kiều nộn mị hoặc chăm chú bao quanh vật nóng thô cứng.

"Không, không...a." Lưu Vũ khẽ kêu lên, khước từ anh.

Santa không hiểu, càng không phục, rõ ràng miệng nhỏ dưới thân ngoan ngoãn hút lấy, còn dám nói "không". Santa không nghe, có chút lui ra, rồi lại dùng sức trực tiếp đỉnh tới nơi sâu nhất.

"A!" Lưu Vũ đầu tiên là rít lên một tiếng, sau đó phía dưới ép chặt phân thân của Santa, tiếp theo liền không thể khống chế, Lưu Vũ ngửa đầu vô thức rêи ɾỉ, vậy mà liền xuất ra.

Santa thật sự là ngây ngẩn cả người, nhìn đôi mắt đờ đẫn lại ướŧ áŧ của Lưu Vũ sau khi xuất ra, còn không ngừng cọ vào nhục huyệt, Santa nhịn không được tán thưởng: "Si ko yi-"

Bị tiếng Nhật trầm thấp của Santa khiến hồi thần, Lưu Vũ lúc này mới nhận ra Santa vừa tiến và, bản thân đã trực tiếp kích động mà xuất ra, lập tức thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Cậu muốn che thứ gì đó, lại không biết phải che chỗ nào, chỉ có thể ôm mặt thu hồi tầm mắt: "Anh đừng nhìn em."

Santa cúi người, nhẹ nhàng kéo hai tay Lưu Vũ ra, hôn lên khóe miệng của cậu khe khẽ hỏi: "Thoải mái đến vậy sao? "

Lưu Vũ liền vội vàng lắc đầu, thế nhưng nghĩ nghĩ một chút, lại đỏ mặt khẽ gật đầu.

Santa hơi hơi vuốt bụng cậu hỏi: "Đau không?"

Lưu Vũ tiếp tục lắc đầu.

Santa vuốt ve môi châu, giọng nói đặc biệt mê hoặc Lưu Vũ: " Chuẩn bị cho tốt, anh muốn bắt đầu."

Lưu Vũ sững sờ một lúc mới hiểu được ý của Santa, xấu hổ đến mức muốn tránh, thế nhưng cậu nào còn chỗ nào để tránh. Santa chỉ cần cúi thấp đầu liền có thể hôn lên miệng cậu, triền miên một hồi, lại tới bên tai cậu, ôn nhu nói: "Không cần xấu hổ, bảo bối, có thể giúp em thoải mái là vinh hạnh của anh."

Lưu Vũ nâng mắt nhìn Santa, trong mắt hiện lên vẻ thơ ngây lại chứa đầy du͙© vọиɠ.

Santa hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, lúc này mới nói: " Giờ phải để lão công thoải mái một chút đã!"

Tiểu huyệt dưới thân Lưu Vũ không tự chủ được mà co rút, bản thân lại vẫn mạnh miệng: " Lão công cái gì hả!"

" Hở? Không phải đây là đêm tân hôn sao? " Santa nổi ý xấu, vừa nói lại vừa chậm rãi luân động.

"Vậy cũng phải em là...A..." Âm thanh sau cùng bị sự va chạm của Santa phá thành những mảng nhỏ.