Đêm tối, trong một gian phòng nào đó tại Kinh Thành
Bên trong truyền đến một nam một nữ.”Ân... Ân... A... Đừng... Đừng như vậy... A.....”
“Rõ ràng nàng rất thoải mái a, đều đã chảy nhiều như vậy nước, có phải là nứиɠ lắm đúng không?”
“A... Đừng... Đừng nói vậy… Ta không phải... Ân...”
“Quân Di, mau sờ đại nhục bổng của ta, có phải rất thích thú đúng không hả?”
“Ân... Ta mới... Mới không có... Đừng đυ.ng... Ta... ...”
Theo âm thanh rêи ɾỉ của nàng, Triệu tiên sinh cảm giác được Quách Quân Di tại đáy huyệŧ co rút, hắn cảm thấy một trận da^ʍ triều nóng bỏng tưới lên mặt nhục bổng của mình. Quyết đinh để nàng ăn no, hắn liền sử dụng hai ngón tay cắm thẳng vào hoa cúc của nàng. Còn lại lỗ l-n của Quách Quân Di vẫn đang phải cố nuốt nhục bổng của hắn. Đạt cao triều ba lần, Quách Quân Di vô lực nằm lỳ ở trên giường nhưng huyệt động của nàng hiện giờ vẫn đang bị nhồi nhét một cách thô bạo. Với độ tuổi đang là thanh xuân nữ tử mà bị chơi đùa như vậy, giờ nhìn nàng chả khác nào kĩ nữ cả.
“A… tiên sinh… đừng chọc ta nữa…”
“A… ta muốn ra....”
Bữa tiệc dâʍ ɖu͙© của hai người kéo dài đến sáng ngày hôm sau. Nhớ lại cảnh tượng tối qua, Quách Quân Di mặt đỏ tai hồng. Chẳng lẽ về sau nàng để mặc tiên sinh đùa bỡn mình. Mặc dù nàng cũng không ghét tiên sinh nhưng dù sao …
Sau khi tỉnh dậy, sửa sang lại y phục, Triệu tiên sinh âu yếm nhìn thân thể như ngọc của Quách Quân Di. Hắn cúi xuống, trao cho nàng một nụ hôn nồng thắm và cưng chiều nói:
“Quân Di, nàng đừng lo, ta sẽ cầu hôn với phụ thân nàng để cưới nàng.”
Được tình lang an ủi, Quách Quân Di trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào. Nàng dần mơ tưởng một tương lại màu hồng, nơi đó chỉ có nàng cùng tiên sinh. Nhưng người tính sao bằng trời tính được. Phụ thân nàng vì không muốn cả gia tộc cuốn vào vòng xoáy phân tranh quyền lực nên đã gả nàng đến Kim Lăng. Đến tận phút cuối cùng khi rời khỏi kinh thành, nàng cũng không tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra với mình cả. Theo thời gian nàng đành nhận mệnh trở thành Tiêu phu nhân của Tiêu gia mà thôi.
“Ô. . . Ô. . .”
Trên căn giường lớn, bốn thân thể trong đó ba nam một nữ đang cuốn lấy nhau làm cho không khí xung quanh đều hiện lên một cỗ tình sắc da^ʍ mỹ. Nữ tử kia có một đôi mông bự đầy đặn. Nàng có một thân thể mềm mại như rắn nước, lông mày lá liễu, làm da trắng noãn. Khuôn mặt tuyệt mĩ kia của nàng đang không ngừng phun nuốt một cây côn ŧᏂịŧ. Đôi nhũ hoa kia mê người của nàng đang bị hai bàn tay thô ráp nhào nặn biến thành các hình dạng khác nhau. Không chỉ vậy tại núʍ ѵú của nàng ta đang rỉ ra màu trắng sữa tươi. Thì ra nữ tử này mới chỉ sinh con không lâu.
“Ba! Ba! . . .”
Cái mông trắng liên tiếp bị đánh xuống dần in lên những dấu tay đỏ. Đi xuống phía dưới một chút có thể thấy rõ ràng lỗ l-n và cúc hoa của nàng đang bị hai cây côn ŧᏂịŧ tráng kiện đâm sâu vào trong.
“Ô... A... Ai... Ai u... Sướиɠ.. Thật thoải mái... Chết rồi... “
“Hừ... Hừ... Lãng Bi... Cúƈ ɦσα của ta... Nha... Thật lớn... Đại... Côи ŧɦịŧ... Nha... Nha.... Côи ŧɦịŧ... Chết ta rồi...
“Dùng... Dùng sức... Ta... Ta muốn... Chết rồi... . Dùng sức nhấp... Nha... Muốn... Chết rồi... Cứu mạng...”
Đang rêи ɾỉ nhộn nhạo, thiếu phụ đột nhiên kêu lớn làm cây côn ŧɦịŧ trong miệng bật ra ngoài. Vừa ra khỏi miệng ngọc căn côn ŧɦịŧ kia liền phun ra một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đặc tanh tưởi lên khuôn mặt nàng. Thấy vậy, phía sau hai gã nam tử cũng đều gia tăng thế công, mạnh mẽ xâm nhập vào tận cùng đáy vực kia của thiếu phụ. Hai căn côn ŧɦịŧ kia không ngừng đút vào, lay động. Mỗi lần rút ra đâm vào đều khiến cho thiếu phụ cảm giác sung sướиɠ như lên mây. Đại não nhận được mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nàng như muốn thăng thiên, muốn kêu lớn rêи ɾỉ để phát tiết du͙ƈ vọиɠ bấy lâu nay....
Kim Lăng Tiêu gia, Tiêu phu nhân Quách Quân Di đột nhiên từ trong giấc mơ tỉnh lại. Hồi tưởng lại lúc nãy mộng xuân, nàng không nhịn được mặt đỏ tai hồng. Than nhẹ một tiếng, nàng dùng tay sờ nơi hạ thể đã thấy nơi đó ướt đẫm một mảnh rồi. Nhìn thấy dâʍ ŧɦủy̠ còn dính nơi tay ngọc kia, nàng lẩm lẩm nói :
“ Quách Quân Di a Quách Quân Di, ngươi như thế nào biến thành như vậy, hiện nay lão gia bệnh năng, vậy mà ngươi ở trong này..”
Sau khi than thở một hồi, nàng đứng dậy thay bộ quần áo ngủ mỏng tanh trên người. Đứng trước gương đồng, ngắm bộ thân thể tuyệt mĩ của mình, nàng nhịn không được hồi tưởng tại. Từ khi gả vào tiêu gia đến tay đã ngót nghét sáu năm, nàng cũng vì Tiêu gia sinh ra được hai nữ, một nam.
Những tưởng cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua, nào ngờ Tiêu lão gia đột ngột phát bệnh. Từ một nam tử thư sinh, nay nhìn Tiêu lão gia chả khác nào một lão già gần đất xa trời cả. Sau thời gian sinh nữ nhi thứ hai, du͙ƈ vọиɠ trong người Quách Quân Di ngày càng lớn. Không được Tiêu lão gia thỏa mãn nàng chỉ đành biết tự thân an ủi chính mình mà thôi. Thời gian cứ thế trôi, và một năm nữa trôi qua, cuối cùng việc gì đến cũng phải đến.”
Lão gia, không biết lão gia có gì dặn dò thϊếp” Quách Quân Di nói với Tiêu lão gia trên giường bệnh
“Khụ.. Khu.. Quân Di.. ta thật xin lỗi ngươi..”
“Lão gia… Ngài có làm cái gì sai đâu mà phải xin lỗi.”
“Ta biết, nay ta đã gần đất xa trời, không thể chăm lo được cho mẹ con nàng. Ta chỉ mong sau khi ta chết đi. Nàng có thể giúp ta quản lý cơ nghiệp của Tiêu gia.”
“Lão gia ta hứa với ngươi là sẽ dùng hết sức mình để bảo toàn cơ nghiệp của Tiêu gia.”
“Có lời này của nàng là ta yên tâm rồi”
“Lão gia ngươi cứ nghỉ đi”
Quách Quân Di đang định rời khỏi căn phòng toàn mùi thuốc này, nào ngờ tay nàng bị người nắm được. Quay lại nhìn lão già trên giường, nàng ôn nhu nói :
“Lão gia, không biết còn việc gì nữa không”
“Quân Di, ngươi.. có thể.. cùng ta… lần cuối được không..”
“Nhưng.. Lão gia ngươi, thôi được rồi.”
Quách Quân Di tiến gần về phía giường và bắt đầu thoát y phục. Sau khi thoát y xong xuôi, nàng lật bỏ lớp chăn đang đắp trên người Tiêu lão gia ra. Chỉ thấy dưới lớp chăn đó là một thân thể gầy còm với làn da nhăn nheo. Khắp cơ thể toát ra toàn mùi thuốc cùng mùi hôi do lâu ngày không được tắm.
Quách Quân Di nhẹ nhàng vươn tay cầm cây côn ŧɦịŧ đang chút mềm nhũn kia của Tiêu lão gia. Ngay khi nhận được nâng niu Tiêu lão gia côn ŧɦịŧ lập tức xuất hiện bành trướng, thậm chí kích thước cũng có chút tăng lên.
“Quân… Quân Di..”
Không để ý đến Tiêu lão gia đang thở hổn hển kêu tên nàng, Quách Quân Di chậm dãi bò lên giường gỗ. Nàng vuốt nhẹ cây côn ŧɦịŧ kia, sau đó dùng đôi môi anh đào của mình bút mυ'ŧ từng chút một. Mới chỉ màn dạo đầu đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy rồi, đến cả tráng niên còn không chịu được huống chi còn bị bệnh tật dày vò như Tiêu lão gia.
Không chịu được nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lão đã nhanh chóng xuất tinh lần đầu tiên vào thẳng miệng ngọc của Quách Quân Di. Quách Quân Di không thấy thế mà kinh, tựa như đã làm việc này nhiều lần, nàng nhanh chóng nuốt xuống. Tiêu lão gia nhìn vậy cây côn ŧɦịŧ không ỉu xìn mà vẫn cứng như cũ. Quách Quân Di ngay lập tức tách ra đôi chân ngọc của mình. Nàng nhẹ nhàng ma sát qυყ đầυ của côn ŧɦịŧ vào mật huyệt ướŧ áŧ kia của nàng, và dần dần cho mật huyệt cắn nuốt căn côn ŧɦịŧ đó.
“Ân”
Quách Quân Di nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng. Cuối cùng, sau bao nhiêu ngày chờ đợi, huyệt của nàng cũng được cắm vào. Nhìn côn ŧᏂịŧ tím đen nhỏ bé của mình đang bị mật huyệt phấn nộn của Quách Quân Di cắn nuốt, nhìn thấy đôi ngọc phong đầy đặn đang đung đưa trước mắt mình, Tiêu lão ra sức vận động cơ thể mình.
“Ân... A a a... Dùng sức...”
Quách Quân Di hai tay chống lên ngực của Tiêu lão gia. Tiêu lão gia ra sức vận động côn ŧɦịŧ, nàng cũng cực lực phối hợp cho côn ŧɦịŧ có thể xêm nhập vào càng sâu càng tốt
“Ba... Ba... Ba... Ba “
“Phốc xuy... Phốc xuy...”
“A... Ân... A a “
“Ách Ặc... Lại sắp tới “
Sau ba lần xuất tinh, cuối cùng Tiêu lão gia cũng không thể chống đỡ được thân thể xinh đẹp của Quách Quân Di được nữa. Lão đành nộp khí giới đầu hàng. Cũng coi như được chút thỏa mãn, Sau khi nhận được chút tinh hoa, Quách Quân Di rêи ɾỉ kêu lớn, ngay sau đó nàng cũng gục xuống bên người Tiêu lão gia. Đêm nay sau bao ngày lẻ loi, hai người lại nằm ngủ chung giường.
Ba ngày sau, Tiêu gia báo đại tang. Tiêu lão gia qua đời. Quách Quân Di hay bây giờ nên gọi là Tiêu phu nhân vì lời hứa chấp chưởng mà vừa chưởng khống Tiêu gia, vừa nuôi nữ nhi khôn lớn.