Editor: Lemon
Lúc Chu Châu còn khoảng nửa năm là đủ 20 tuổi liền ở nhắc mãi chuyện kết hôn, Hứa Thanh Hành tất nhiên là không có ý kiến. Nhưng cha Chu mẹ Chu hiển nhiên rất có ý kiến, yêu đương thì cũng thôi đi, sao lại vội vã kết hôn như thế chứ? Mẹ Chu nhất thời liền cảm thấy Chu Châu có thai, thiếu chút nữa muốn chỉ vào mũi Hứa Thanh Hành mắng. Chu Châu nhiều lần bảo đảm bản thân không có mang thai, nhưng nếu không cho hai người bọn họ kết hôn cô liền phải chưa kết hôn đã có thai.
Mẹ Chu cảm thấy chính mình sớm hay muộn cũng bị cô con gái khủy tay duỗi ra ngoài này làm cho tức chết!
Sau khi xác định ngày, Chu Châu liền bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của mình, mỗi loại đều phải tự mình xem qua, nghe nói, "Cô từ lúc 12 tuổi đã bắt đầu tưởng tượng đến hôn lễ của cô cùng tiên sinh, có đôi khi cô cảm thấy hiện tại tựa như đang nằm mơ. Cô thật sự phải gả cho tiên sinh."
Mỗi lần nghe Chu Châu nói đến thời gian si mê lưu luyến năm đó, Hứa Thanh Hành đều đau lòng, hận không thể quay ngược thời gian lại, "Nhất định ở bên cạnh em một tấc cũng không rời."
"Về sau không cho rời xa em đâu đó."
"Sẽ vĩnh viễn không rời xa em."
Chu Châu làm ra động tĩnh rất lớn, Hứa Thanh Hành cũng khôngcố ý che dấu. Rất nhanh trong giới liền truyền ra tin Hứa tiên sinh muốn cưới học sinh của mình. Dương Thư Mi là người biết sớm nhất.
"Em cho rằng anh chỉ là chơi đùa thôi, không nghĩ tới..."
"Clairel, tôi đã từng nói lời này chưa, có đôi khi cô thực tự cho là đúng."
Dương Thư Mi ngừng động tác quấy cà phê trên tay, giương mắt nhìn Hứa Thanh Hành, không thể tin được mà cười nói: "Em tự cho là đúng? Em ở bên cạnh anh 10 năm, liền tự cho là đúng?"
"Thời gian tôi và cô qua lại chỉ có 1 năm lẻ 3 tháng, tôi không biết 10 năm đó là cô tính thế nào." Thái độ Hứa Thanh Hành khách khí lại lạnh lùng, "Sau này cô cũng đừng gọi điện cho ông nội tôi nữa, tôi không nghĩ làm mọi chuyện quá khó coi."
Hứa Thanh Hành nói xong liền rời đi, Dương Thư Mi ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng anh nhớ lại thời gian trước kia, cà phê thật đắng...
Hứa Thanh Hành đi gặp Dương Thư Mi sáng sớm đã báo cáo với Chu Châu. Chu Châu đối với vị bạn gái cũ duy nhất này rất kiêng kị.
"Hai người các anh sao lại chia tay? Anh đá cô ấy?"
"Là cô ấy đề nghị chia tay trước."
Ồ?! Chu Châu chấn động, bút lông đang cầm trên tay cũng buông xuống. "Không thể nào? Thoạt nhìn cô ấy đối với anh rất si tình mà."
"Lúc ấy trạng thái đánh đàn của anh không tốt lắm, chuẩn bị đi Phần Lan điều chỉnh một chút, thời gian không rõ. Cô ấy cảm thấy tách ra lâu như vậy sẽ không còn tình cảm, liền chia tay trong hoà bình." Hứa Thanh Hành nói tới đây, cũng có chút nghi hoặc, "Nhưng sau đó cô ấy nghĩ thế nào anh cũng không biết."
Nghĩ thế nào? Rõ ràng là lúc trước muốn giả bộ chia tay để anh hứa hẹn, tốt nhất là hứa kết hôn sau đó anh lại đi điều chỉnh trạng thái. Bất quá chút tâm tư đó Chu Châu là sẽ không nói ra, để anh nghĩ rằng Dương Thư Mi không nói lý đi, lêu lêu lêu...
Chu Châu vui vẻ thưởng cho tiên sinh một nụ hôn, lại bị người đàn ông phản công ngậm trong miệng liếʍ láp.
"Ngô... Không cho chạm vào em... một lát nữa em còn có việc..."
"Chỉ hôn hôn... vươn lưỡi ra... cả người bé ngoan đều mềm mại..."
Hôn lễ được làm trên một hòn đảo tư nhân nhỏ của Lâm gia, biển rộng xanh thẳm, bãi biển xinh đẹp, hoa hồng che trời lấp đất, giống y nhủ trong tưởng tượng của Chu Châu.
Váy cưới Chu Châu mặc nửa năm đã bắt đầu làm, nhà thiết kế dựa theo bức vẽ của cô may vá thủ công.
Hôn lễ chỉ mời bạn bè thân thiết cùng một ít họ hàng gần, quy mô không lớn nhưng thực ấm áp. Hà Tự thật cẩn thận mà đỡ thai phụ Lục Nam Ngưng, trong lòng hối hận vẫn còn kém một bước nữa, sớm biết vậy đã không vội vàng muốn tiểu tử thúi này. Hiện tại chẳng những không được âu yếm Lục tỷ, đến hôn lễ cũng trễ hơn Chu Châu. Tức chết bảo bảo!! Muốn Lục tỷ hôn hôn~~~ Lục Nam Ngưng cũng là bị cậu ta cọ đến tức giận, phiền chết người mà!
Chu Châu vẫn luôn muốn làm hôn lễ bên bờ biển, đáng tiếc những khu du lịch đều quá nhiều người đi qua, không mới mẻ. Vẫn là nhờ Lâm Hoài cho mượn đảo nhỏ tư nhân nhà mình, lần này Chu Châu còn gặp được vợ Lâm Hoài, An Khả. Đáng tiếc chính là, An Nhan không có tới, cố ý để Lâm Vị mang theo quà tới, là một bức tranh nổi tiếng.
An Khả là một cô gái nhỏ cực kỳ đáng yêu, so với Chu Châu còn nhỏ hơn một chút, nghe nói 18 tuổi gả cho Lâm Hoài, đăng ký ở nước Mỹ. Nhìn ra được chăm sóc rất tốt, có chút thẹn thùng, lúc Chu Châu nói chuyện với cô ấy thì cô ấy còn sẽ đỏ mặt, sau đó trốn sau lưng Lâm Hoài. Hai anh em đều rất quan tâm chăm sóc cô ấy, luc Lâm Hoài nói chuyện với người khác, Lâm Vị còn đút bánh ngọt cho cô ấy, nhìn chằm chằm cô ấy không cho chạm vào rượu. Chu Châu thật sự quá thích chị em họ.
Lâm Hoài lần này không chỉ cho mượn đảo nhỏ, còn mời bọn họ ở trên đảo chơi. Cho nên, Chu Châu tính toán ở trên đảo chơi một tuần, sau đó bắt đầu tận hưởng tuần trăng mật.
Bởi vì hôn lễ quá mệt mỏi, buổi tối hai người cũng không có tinh lực yêu tinh đánh nhau, ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa. Chờ Chu Châu rầm rì rời giường cả căn biệt đều vô cùng yên ắng, giống như một người cũng không có. Cô chạy đến dưới lầu, nhìn thấy tiên sinh đang mang cơm trưa từ phòng bếp ra. Cô dụi dụi mắt đi qua "Sao một người cũng không có vậy anh? An Khả bọn họ đâu? Không phải về rồi chứ?"
Chờ thấy rõ đồ ăn trên tay tiên sinh, Chu Châu trực tiếp kinh hô: "Tiên sinh anh dậy sớm giường bát hải sản hả?"
Hứa Thanh Hành đẩy cô đi rửa mặt, nói: "Đây là nửa giờ trước đầu bếp làm xong đưa qua, Lâm Hoài bọn họ một căn biệt thự khác, hai anh em bọn họ một người một căn."
Hào khí tận trời!
Cơm nước xong, lại đổi quần áo khác đi đến bờ biển. Hai người mười ngón tay nắm chặt, tản bộ theo đường ven biển. Sau đó, Hứa tiên sinh cảm giác có chút không đúng lắm, muốn lôi kéo Chu Châu trở về. Chu Châu khó hiểu, tay bị kéo qua sờ soạng hạ thân anh, cứng quá.
"Sao lại cứng như vậy?"
"Giữa trưa ăn hàu sống, anh quên mất... Lâm Hoài nhất định là cố ý!"
Hứa Thanh Hành lúc nào chịu qua dày vò như vậy, nghiến răng nghiến lợi, tên Lâm Hoài này!!!
Chu Châu vừa nghe liền hiểu rõ, hết sức vui mừng, trước khi Hứa Thanh Hành nổi bão liền kề sát tai anh nói: "Thiên thời địa lợi nhân hoà nha, tiên sinh, chơi dã chiến không..."
Sắc trời tối tăm, bóng cây lay động. Tay Chu Châu chống trên thân cây, dẩu mông cho tiên sinh thao. Cây đại thụ này to bằng hai Chu Châu, nhìn từ hướng bên kia có thể hoàn toàn che khuất hai người bọn họ. Lúc Chu Châu ra ngoài mặc một chiếc váy liền áo rộng thùng thình, lúc này váy đã bị xốc đến bên hông, qυầи ɭóŧ treo ở một chân mắt cá chân. Một tay Hứa Thanh Hành nắm eo Chu Châu, một tay với vào cổ áo cô, xoa nhẹ vài cái lại cảm thấy không đã ghiền, trực tiếp móc ra tới mặc anh muốn làm gì thì làm.
Tuy rằng Chu Châu đề nghị chơi dã chiến, nhưng đến lúc làm thật lại khẩn trương muốn chết, vừa có âm thanh gì phía dưới liền co chặt, đem Hứa Thanh Hành tra tấn đến quá sức.
"Bảo bối, em lúc căng chặt lúc thả lỏng như vậy tiên sinh cũng sắp bị phế rồi."
"Ô ô ô, em khẩn trương, em sợ có người, chúng ta trở về đi..."
Chu Châu quay đầu ngoan ngoãn mà liếʍ lên hầu kết Hứa Thanh Hành, Hứa Thanh Hành bất đắc dĩ, "Anh sẽ làm nhanh, em không được náo loạn nữa."
Hứa Thanh Hành trước làm phía dưới cô ướt cái đã, liền vùi đầu xuống liếʍ cho cô, xem ra là rất khẩn trương, phía dưới đều không ướt như trước kia. Hứa Thanh Hành đều có thể nhìn thấy hai cánh hoa mấp máy, chờ lúc Chu Châu sắp cao trào lại ngồi dậy cắm vào, động tác đao to búa lớn, chỉ chốc lát sau hai người liền cùng nhau cao trào.
Đột nhiên, phía dưới Chu Châu lại co rút, "Hư, có người..."
Hứa Thanh Hành lắng nghe, giống như một nam một nữ.
"Ô, đau muốn chết..." Thanh âm mềm mại, là An Khả.
"Anh sai rồi anh sai rồi, không nên để chân Khả Khả bị cỏ dại cắt." trong giọng người đàn ông mang theo sủng nịch, nhưng không phải Lâm Hoài, đó chính là Lâm Vị...
"Ân hừ hừ hừ... Em muốn về nói cho chị, còn muốn cho Lâm Hoài trị anh..." An Khả còn mang theo tiếng khóc, xem ra bị thương có chút nghiêm trọng, Chu Châu còn nghĩ có nên đi thăm hay không.
"Được được được, tiểu tổ tông."
Tiếng hai người xa dần, Chu Châu cùng Hứa Thanh Hành mới dám thu dọn quần áo trở về.
Buổi tối trở về Hứa Thanh Hành lại quần cô thêm một trận, Chu Châu cũng không nhớ tới đi thăm An Khả.
Ngày hôm sau, trước khi mấy người Lâm gia trở về liền cố ý tới tạm biệt, Chu Châu chú ý tới trên đùi An Khả có một vệt đỏ, xem ra không phải chuyện gì lớn, liền không có chủ động nhắc tới.
HOÀN NGOẠI TRUYỆN