Editor: Lemon
Tháng ba, bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, trong nhà cũng là cảnh xuân ướŧ áŧ.
Chu Châu cũng không biết như thế nào lại cùng tiên sinh lăn một chỗ, rõ ràng ngay từ đầu còn đang thảo luận ngày hôm qua cô vẽ hoa lan.
Hoa lan... Chu Châu đột nhiên nghĩ đến tình tiết trong một bộ điện ảnh, nóng lòng muốn thử. Trước sinh chui khỏi ngực tiên sinh, cầm áo sơmi đàn ông gần đó phủ lên người, chạy bạch bạch tới bàn làm việc, cầm bút chấm mực lại chạy trở về.
Ngòi bút nhẹ điểm, trên dưới vài nét bút hạ xuống, trên bờ lưng sắn chắc của Hứa Thanh Hành liền xuất hiện một bức hoa lan. Màu da Tiên sinh thiên về trắng, lộ ra một cổ hơi thở văn nhân, lại không gầy yếu. Chu Châu nhìn thành phẩm, kiêu ngạo mà gật gật đầu, đem bút ném sang một bên, nhân lúc mực chưa khô liền ghé vào lưng tiên sinh, ép tới kín mít. Một lát sau lại ngồi dậy, bức tranh liền hoàn chỉnh sao chép đến trước người cô.
Hứa Thanh Hành từ lúc cô cầm bút trở về bắt đầu mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, lúc này quay đầu lại, phát hiện là một bức hoa lan, khắc trên cơ thể tuyết trắng, lại có chút yêu dã.
Hứa Thanh Hành dùng tay miêu tả một mảnh lá cây trong đó, theo gân là đến đóa hoa trên vυ'. Chu Châu theo động tác anh nhẹ run lên, ngón tay tiên sinh vuốt tới cuối lá lại không có dừng lại, trực tiếp nhéo đầṳ ѵú cô. Cơ thể Chu Châu run càng thêm lợi hại, tìиɧ ɖu͙© vừa mới lui cơ thể hiện tại lại bắt đầu nhũn ra, trong ánh mắt cũng mờ mịt một mảnh, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Tay người đàn ông càng thêm dùng sức xoa nắn
"Học được ở đâu? Hử?"
"... trong điện ảnh..."
"Bé ngoan thông minh như vậy... Tiên sinh phải khen thưởng em mới được."
"Tiên sinh... A!"
Lại vào rồi... Thật lớn! Từ lúc Chu Châu cùng tiên sinh ở bên nhau liền ngày đêm quấn quýt, tình nùng mật ý, nhưng đối với kích cỡ của tiên sinh, Chu Châu vẫn cảm thấy ăn không tiêu...
Tiểu huyệt vừa mới cao trào mềm mại ướŧ áŧ, vách tường âʍ đa͙σ đè ép dươиɠ ѵậŧ, Hứa Thanh Hành thoải mái đến hít một hơi.
Không vội mà thọc vào rút ra, Hứa Thanh Hành tinh tế cảm thụ được mấp máy bên trong... Chu Châu lại không vui, leo lên người tiên sinh làm nũng... Tiên sinh bảo cô tự mình động, nhưng mà cô động hai ba cái lại mệt mỏi, nằm xoài trên người anh, dưới thân lại kẹp càng chặt...
Trái tim Hứa Thanh Hành đều sắp mềm thành nước, một phen đem người bế lên, dươиɠ ѵậŧ lại không rút ra. Theo động tác đi đường dươиɠ ѵậŧ đi vào càng thêm sâu, Chu Châu cảm giác đồ vật trong cơ thể lại lớn hơn...
"A... Tiên sinh... ngứa quá~... Từ bỏ..."
"Bé ngoan, không phải anh đang giúp em bớt ngứa sao? A?!" Nói xong lại là nặng nề mà va chạm.
"Không phải cái này... A..." Chu Châu nằm trên bàn làm việc, tóc bị vén sang một bên, tấm lưng tuyết trắng nhìn không sót gì. Phía trên giấy vẽ nhiễm nhiều đóa hồng mai, còn có một ít mồ hôi, da^ʍ mĩ thật sự, người đàn ông phía sau cầm bút vẽ phần còn lại của bức tranh...
"Bé ngoan đừng động nhanh như vậy, hoa mai anh cũng vẽ không được rồi."
Đều là anh động nha!!! Người này không nói lý!!!!
Chu Châu mềm đến cái bàn cũng bắt không được, nơi nào còn có sức lực phản bác? Chỉ có thể xoay người trừng mắt nhìn tiên sinh. Chu Châu tự nhận là rất hung dữ, nhưng trong mắt tiên sinh lại mang theo tình ý quyến rũ, vừa xứng với bức《 hồng mai đồ 》...
"A... Tiên sinh......Ông xã...không chịu nổi~..."
Chu Châu bị tiên sinh mạnh mẽ tiến công thật sự chịu không nổi, chân mền trượt xuống, lại bị tiên sinh vớt lên, chống trên bàn tàn nhẫn đâm mấy chục cái rốt cuộc xuất ra...
Hứa Thanh Hành ôm Chu Châu ngồi trên ghế sô pha, đau lòng mà vuốt vết hằn trên đùi cô khi nãy bị cọ lên bàn làm việc. Cả người Chu Châu còn có chút run run, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiên sinh vừa mới bắn vào huyệt nhỏ chảy ra, cũng không có rửa sạch, liền như vậy chảy trên đùi hai người...
Một thất xuân hương, miên thanh lời nói nhỏ nhẹ...