[Alltake] Comeback

Chương 87

Author: ThatNghiep

Trời mùa đông lạnh ngắt, mở máy sưởi trong phòng cũng không khỏi ớn lạnh vào buổi sáng mà tình giấc, thế mà Takemichi được hai cái máy sưởi di động hai bên ấp cho ấm cả người, ngủ mê man đến tận chín giờ sáng mới mơ màng dậy.

Hai bên có tiếng thở đều y hệt nhau sát cạnh vành tai, Takemichi chớp mắt. Cậu nghiêng đầu sang phải, Rindou vẫn còn đang ngủ, mái tóc lai xanh vàng rối bù, hai mày nhíu chặt, do cởi kính mới thấy người này có lông mi siêu dài, mũi cao môi mỏng, cái tay xăm hình ngang nhiên lật áo của cậu lên giữ chặt eo cậu.

Takemichi mím môi, nghiêng đầu sang trái, mái tóc vàng đen của Ran buông xoã, mấy sợi tóc dài trượt trên phần cổ thon dài, mặt mũi đẹp như tranh, so với Rindou đang nhíu mày thì người này thả lỏng hơn nhiều. Chăn dưới người đã kéo xuống tận bụng, cơ bụng rõ ràng, cái tay trái xăm hình còn hơn cả em trai hắn, luồn dưới áo sờ lên tận bờ sườn của cậu mà siết chặt.

Sáng sớm mở mắt tự nhiên thấy có hai tên đẹp trai cơ bắp nghiêng người ôm ngủ... Takemichi nằm ngửa đầu trợn mắt.

Quái dị quá đi mất.

Nhớ cái lần ngủ ở nhà Mitsuya tỉnh dậy cũng y hệt. Đối phương ôm chặt cậu vào người, tay thì mò vào trong áo, gương mặt đẹp trai sát ngay trước mặt cậu, thấy được từng sợi lông mi siêu dài của đối phương, chỉ cần rướn người một chút là môi chạm môi, vừa tỉnh dậy đã hết hồn.

Takemichi bối rối gỡ hai cái tay đang bám chặt lên người y như xúc tu kia nhưng càng gỡ càng dính, không chỉ hai cái tay mà cả hai cái bản mặt đẹp trai kia cùng lúc mơ màng tỉnh ngủ rồi dụi vào cổ của cậu, cả người dịch lại gần ép chặt cậu ở giữa đến khó thở, cái giọng trầm thấp mới tỉnh ngủ làm tim Takemichi muốn vọt lên họng.

Ran hít nhẹ hõm cổ người kia, khẽ hỏi: "Dậy sớm vậy?"

Rindou ngái ngủ dụi đầu vào cổ người nằm giữa, mơ màng nói: "Ngủ thêm đi."

Takemichi nghiến răng, thì hai người ôm nhau ngủ đi, mắc gì ép một thằng lạ mặt như cậu ngủ cùng làm gì?

Quằn quại khổ sở một hồi, Takemichi mới thoát khỏi hai con rắn ngủ đông kia. Đánh răng rửa mặt, không mặc cái áo "I love Yokohama" mà thay bằng áo cũ lúc đi chơi với Kakuchou, Takemichi ra ngoài mặc áo khoác vào cẩn thận, bỗng thấy hai anh em kia vẫn chưa chịu mặc áo vào, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ mà chẳng biết đứng trước cửa phòng làm gì.

Cậu cúi chào một tiếng rồi mở cửa, hai anh em đó cùng lúc quàng tay trước cổ lẫn ngực cậu kéo lại ôm chặt, cúi thấp đầu ghé sát tai Takemichi vừa dùng cái giọng ngái ngủ nói nhỏ:

"Tạm biệt."

"Cuối tuần sau gặp lại."

Hai vành tai đỏ bừng, Takemichi ậm ừ đáp cho qua. Bỗng dưng trên hành lang có tiếng bước chân, đi ngang qua chính là anh trai lễ tân đêm qua.

Anh ta thấy cửa phòng mở ra, hai mắt trợn trắng nhìn một màn hai tên cởi trần thân trên để lộ cơ bắp cùng hình xăm khắp nửa người đang ôm một thiếu niên tóc vàng hiền lành.

Chẳng phải là bộ ba đêm qua sao?

Sao hai tên kia lại cởi trần trong bộ dạng ngái ngủ như thế? Còn thản nhiên ôm níu kéo cái cậu tóc vàng như thế? Mà sao con trai với nhau lại áp sát vào tai nhau thì thầm như thế?

Hàng vạn suy nghĩ bay bổng trong đầu, từng thấy nhiều cặp tình nhân qua đêm ở khách sạn cũng y hệt thế này, anh trai lễ tân lập tức mấp máy môi vài lần, nhìn thiếu niên tóc vàng kia đầy thương cảm rồi đi qua thật nhanh.

Takemichi thấy thương cảm trong mắt anh trai lễ tân kia, cậu lập tức há hốc miệng.

Rồi mắc gì thương cảm?!!!

Khoan!!! Hiểu lầm rồi!!!

...

Hai đầu mày Izana nhíu chặt. Hắn đã đánh tên đàn em kia đến gãy chân mà vẫn không sao kiềm được cái cảm giác giận dữ len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể.

Hắn muốn phát điên, muốn nổi giận với mọi thứ.

Tại sao mọi việc không bao giờ theo ý hắn?

Tên đàn em đến canh ở nghĩa trang đã phát hiện ra người mà hắn muốn tìm, vậy mà lại bị đánh ngất bởi một tên khốn lạ mặt nào đó rồi mất dấu đối phương.

Hôm qua Izana đã chẳng kiềm nổi bản thân mà qua Tokyo dù biết người mà hắn muốn tìm đã rời đi từ rất lâu. Izana biết rõ đối phương sẽ chẳng quay trở lại nhưng hắn cứ ngẩn ngơ ở trước mộ anh Shinichirou mà chờ đợi đến tận đêm khuya.

Cứ hi vọng đứng ở đó, rồi thất vọng ra về.

Nhớ chuyện ngày hôm qua, Izana không khỏi nổi cáu. Một loạt cảm xúc hỗn loạn đã nhấn chìm hắn, vậy mà ngay khi hắn còn đang ở mộ anh Shinichirou lại nhận tin một bang khác ở Yokohama gây hấn với Tenjiku. Izana chẳng thể quay về, đành phải gọi cho Kakuchou giải quyết.

Kakuchou chẳng nói gì nhưng Izana biết chắc đối phương đã giận hắn, từ hôm qua đến giờ không nhìn mặt hắn một lần, Izana vừa nghĩ đến đã phát phiền.

Izana đi bộ đến ga tàu một mình, chẳng có đàn em theo sau, hắn bước vào khoang tàu, một ý nghĩ chợt nảy ra làm hắn ngẩn người.

Tại sao?

Tại sao cứ trông chờ gặp lại người đó làm gì? Chỉ là một lần gặp gỡ, chỉ là một lần lướt qua nhau, tại sao hắn lại vội vã muốn gặp người đó như thế?

Người đó có thật sự quan trọng đến vậy không? Hắn vội vã mở rộng Tenjiku chỉ vì tìm kiếm một người? Đây là điều ngu ngốc gì?

Hắn đang trông chờ trên đời này sẽ có một người ban phát chút hơi ấm sao?

Hắn... đáng thương đến thế sao?

Izana chớp mắt, hắn bỗng tự cười nhạo chính bản thân. Nếu hôm nay đi đến mộ anh Shinichirou mà không gặp được đối phương, hắn sẽ từ bỏ. Ba tháng tìm kiếm trong vô vọng đã quá đủ rồi.

...

Chạy hồng hộc đến, Takemichi xui xẻo đến ngay lúc tàu vừa đóng cửa, cậu chống hai tay lên gối vừa thở gấp, trong lòng than thở một trận. Vì là sáng chủ nhật nên vắng người hơn hẳn, đành chờ ba mươi phút đến chuyến tiếp theo vậy.

Takemichi hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, đôi mắt cậu lập tức mở to, trái tim như ngừng đập.

Xuyên qua tấm kính trong suốt, người phía bên kia cánh cửa cũng đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu.

Làn da tối màu đối lập mái tóc và hàng mi dày màu trắng như tuyết, hai bên tai là khuyên tai dài màu đỏ đen quen thuộc.

Đối phương dường như nhận ra cậu, hắn lập tức giơ tay lên như muốn nắm lấy cậu, trong mắt mang theo ngỡ ngàng cùng hoang mang. Tàu đã bắt đầu di chuyển, Takemichi vô thức giơ tay lên như muốn nắm lấy tay người kia, hai bàn tay tưởng đã chạm vào nhau nhưng lại ngăn cách bởi một mặt kính trong suốt.

Cuối cùng chỉ là một cái chạm nhẹ lên lớp kính trong suốt kia trước khi con tàu vụt đi.

Izana ngẩn ngơ, trái tim đập nhanh đến mức khiến l*иg ngực hắn như muốn nổ tung.

Chỉ một giây phút, hắn nhận ra đôi mắt đó. Là đôi mắt xanh trong vắt như khắc vào tâm trí của hắn, là đôi mắt mà đêm nào hắn cũng mơ về mà cứ mơ hồ chẳng rõ, là đôi mắt khiến hắn khổ sở tìm kiếm trong vô vọng.

Izana chắc chắn người lúc nãy chính là người mà hắn đang tìm. Mái tóc vàng rối bù, đôi mắt xanh tràn ngập ánh sáng... và quan trọng là người đó cũng nhận ra hắn.

Khoảng khắc hai người cùng chạm tay lên mặt kính, Izana bỗng nhớ đến con cá vàng năm đó khi hắn cùng Shinichirou không tài nào vợt lên. Vào cái lúc Izana tưởng rằng hắn đã bắt được nó, con cá vàng cứ thế vụt khỏi tầm tay trong một cái chớp mắt.

Hai mắt tức khắc tối sầm, Izana nghiến răng, hắn siết chặt nắm đấm rồi đấm mạnh vào cột thép gần đó đến lõm đi khiến mấy người đi tàu hoảng sợ vội tránh xa.

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là hắn đã bắt được con cá vàng đó.

...

Takemichi đi lên chuyến tàu tiếp theo, ngồi trên ghế mà hoang mang một trận. Người lúc nãy đúng là Izana, dáng vẻ y hệt như cái lần gặp nhau ở trận Tenjiku. Cậu ôm đầu, một đống suy nghĩ hỗn loạn làm Takemichi muốn phát điên.

Cậu vẫn chưa biết phải làm sao với Izana cả!!!

Nhớ cái ánh mắt cuối cùng trước khi con tàu vụt đi lúc nãy, là ánh mắt tràn ngập bạo lực xâm chiếm như muốn bóp chặt cậu trong lòng bàn tay, Takemichi vô thức rùng mình.

Tên này... mắc gì nhìn cậu như thế?

Izana với cậu mới gặp nhau một lần, mà còn là trong tình trạng say xỉn không rõ ý thức, đâu có thân thiết đến nỗi để hắn nổi lên tâm tư độc quyền chiếm hữu với cậu?

Takemichi tự đánh đầu cậu một cái, tự nhủ bản thân chắc chắn chỉ là nghĩ nhiều mà thôi, hẳn là đối phương nhìn nhầm cậu với ai đó.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Takemichi càng lúc càng cảm thấy bất an. Tàu đã đến trạm, cậu kéo mũ che đầu, lo lắng quan sát trước sau rồi chậm chạp đi ra khỏi cửa tàu.

Giữa dòng người lần lượt ra vào, chẳng hiểu làm sao Takemichi lập tức nhận ra người tóc trắng kia đang đứng cách cậu chừng ba cửa tàu. Mà đối phương cúng giống như cậu, một cái liếc mắt đã nhận ra, hắn quay đầu, đôi bên cùng lúc mắt đối mắt.

Xuyên qua dòng người qua lại, Izana ngỡ như bản thân đã trở lại khoảng khắc đầu tiên gặp nhau. Mái tóc vàng khuất dưới mũ che, đôi mắt xanh lo lắng sợ hệt lại sững sờ khi thấy hắn. Trái tim Izana đập nhanh điên cuồng, máu nóng chảy khắp người như thiêu đốt hắn.

Là con cá vàng đó.

Là con cá vàng hắn tìm kiếm.

Xuyên qua dòng người qua lại, Takemichi như ngừng thở, cảm giác ngỡ ngàng y hệt trở lại đêm đầu tiên gặp đối phương, thế nhưng bây giờ đôi mắt màu tím nhạt từng vô hồn nay lại tràn ngập bạo lực chiếm hữu hướng thẳng đến một mình cậu.

Takemichi nuốt nước bọt, mắt thấy người kia vừa bước tới một bước, không hiểu sao cơ thể của cậu bỗng ớn lạnh, vô thức lùi lại một bước trong sợ hãi.

Dáng vẻ của Izana thật sự khiến Takemichi nghĩ rằng... đối phương chỉ cần bắt được cậu thì dù cậu giãy dụa thế nào cũng sẵn sàng bẻ gãy tay chân rồi trói cậu một chỗ...

Takemichi nhận ra là bởi Mikey từng vài lần nhìn cậu với ánh mắt này, nhưng hắn chỉ lén lút nhìn một lúc rồi thôi, Takemichi dù sợ vẫn có thể giả vờ như không biết gì, còn bây giờ ánh mắt của Izana quả thật quá trắng trợn đến nỗi Takemichi sợ muốn rớt cả tim.

Rõ ràng không phải anh em chung huyết thống mà sao giống nhau quá vậy?!!!

Mắt thấy đối phương tiếp tục bước thêm một bước, Takemichi tức khắc xoay người.

Chạy!!!

Chắc bị điên hay sao mà mỗi lần viết cảnh Takemichi gặp Izana là tự nhiên não cứ tưởng tượng cảnh đυ.

Ủa hông hiểu bản thân luôn á

Sao kì vậy trời

Sao nứиɠ sảng hoài vậy trời

Nứиɠ sảng riết lú não luôn á trời ơi

Ước gì bớt nứиɠ sảng chứ nghĩ nhiều quá là sướиɠ á